Ta là một áng tường vân[1], trăm năm trước, lúc bay qua điện Nguyệt lãothì ông già nát rượu bỗng dưng nổi hứng, khẽ chạm vào người ta để ta hóa linh. Sau khi tỉnh rượu, Nguyệt lão vuốt râu, tự biện bạch cho mìnhrằng: “Ừm, một áng tường vân có tiên duyên. Từ nay về sau, tên ngươi làTiểu Tường Tử.”
[1] Tường vân: Áng mây thần tiên cưỡi trong truyền thuyết, tượng trưng cho điềm lành.
Lúc ấy ta quá ngây thơ nên không nhận ra cái tên này có gì bất thường, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Từ đó, ta mang phận là nữ nhi, đội một cái tên thái giám, trở thành linhđồng của lão già trong điện Nguyệt lão. Mỗi ngày lão cho ta ba bữa, thêm ít tiền để mua rượu hay đồ ăn vặt, sai ta trông đống tơ hồng rối tungtrong điện thay mình.
Ngày qua ngày, bất giác ta đã làm công cholão được trăm năm. Ta nghĩ ngày tháng sau này của mình cũng sẽ ngồitrước điện Nguyệt lão, đếm từng áng tường vân chầm chậm lướt qua. Nhưngkhông biết bao nhiêu người đi trước đã nói với ta rằng, một câu chuyệnnhạt nhẽo sẽ làm mất thời gian của độc giả, vì thế, ta đã không phụ sựmong mỏi của mọi người.
Hôm đó, một tên tiểu tử thối hệt như cơnác mộng không biết rơi từ trên Cửu Trùng Thiên cao bao nhiêu xuống, đậpđầu vào tấm thảm mây đỏ trước điện Nguyệt lão, phát ra cái tiếng giống y như tiếng dạ dày ta co bóp rồi xả hơi.
Ta đang thiu thiu ngủ,lim dim liếc hắn vài lần. Chàng thiếu niên áo đỏ ấy chật vật rút đầu rakhỏi tấm thảm mây đỏ, nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205898/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.