Phong Phong nhìn con gái của mình, nghe những lời tự ti của cô.
“Càng để ý đến đối phương thì lại càng hà khắc với bản thân mình.” Phong Phong nói rồi vỗ lên người con gái của mình: “Chuyện này đối với ba mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Phong Phong nhìn con gái của mình, lên tiếng: “Nhưng mà thằng nhãi đó khiến con cảm thấy bất an, chứng tỏ nó vẫn chưa hết lòng vì con, không bằng con thử ra ngoài một chút coi sao?” Phong phong bắt đầu giựt dây cho con gái mình trốn đi.
Kiều Vị Nhã nhìn ba mình một cách khó hiểu: “Đi?”
“Đi ra ngoài du lịch, hay là nhìn ngắm thế giới để mở rộng tầm mắt của mình, biết đâu con sẽ không còn những suy nghĩ bất an như vậy nữa.”
Kiều Vi Nhã nghiêm túc lắng nghe lời của ba mình, có vẻ như cô đang nghĩ xem rốt cuộc là chuyện này được hay không.
Phong Phong vỗ vỗ Kiều Vi Nhã, nói: “Được rồi, tự con suy nghĩ cho kỹ đi!”
Sau khi Phong Phong rời đi, căn phòng của Kiều Vi Nhã trở nên yên tĩnh lại.
Rời đi
Kiều Vị Nhã nghĩ về chuyện này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu cổ với Sở Lạc Duy có thật sự đánh nhau hay không.
Sở Lạc Duy tan làm về, theo lẽ thường lượn đến nhà họ Phong một vòng. Kiều Vi Nhã đang ngồi dưới lầu coi tivi. Lúc Sở Lạc Duy đi vào, Phong Tỉ Triệt quả quyết mở cửa, cười híp mắt nhìn anh đi vào.
Kiều Vị Nhã quay đầu nhìn ai đó rồi lại liếc mắt nhìn em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891988/chuong-3656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.