Sở Lạc Nhất nhìn gã, Tống Kha cũng đang nhìn cô.
Lúc này ở cổng trường không có nhiều người lắm.
Sở Lạc Nhất cầm một quyển sách trên tay, đứng cách xa gã chừng một mét, thấy gã bước xuống xe.
Sau khi xuống, gã đóng cửa xe lại rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Đúng lúc có việc đi ngang qua đây, nhớ hôm nay em có tiết cho nên thử tới xem một chút, không ngờ lại được gặp em thật.”
Sở Lạc Nhất cảm giác được lời này của gã sai quá là sai, nếu đã biết cô có tiết thì kiểu gì mà chẳng gặp được cô ở đây.
Thế nhưng Sở Lạc Nhất không muốn nói gì về vấn đề này cả.
“Anh có việc gì tìm em à?” Sở Lạc Nhất mỉm cười hỏi.
Tống Kha cong môi, nói: “Cũng không có chuyện gì lớn cả, trước đó có nghe nói con trai của em nằm viện, lúc đó anh không ở đây cho nên cũng không qua thăm được, bây giờ thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh!” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn đồng hồ: “Việc của anh ở thành phố J đã xong rồi à?”
“Cũng hòm hòm rồi, không có chuyện gì lớn cả, qua một thời gian ngắn nữa là có thể về thành phố A.” Tống Kha nói rồi xoay người, lấy một cái hộp từ trong xe ra: “Cái này anh mua cho con trai em, tuy chưa gặp nhau nhưng đây cũng coi như là quà gặp mặt cho thằng bé!”
Sở Lạc Nhất nhìn hộp quà trong tay gã, bên trong là robot biến hình mà mấy bé trai yêu nhất, Tiểu Quỷ Quỷ cũng thích, chỉ là nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891986/chuong-3654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.