Sở Ninh Dực cười “hờ” một tiếng, đứng thẳng người dậy, đi về.
Kiều Vi Nhã gọi điện về đúng lúc Sở Ninh Dực đang nói chuyện với Phong Phong, nghe thấy chuyện này, anh cũng cảm thấy con trai mình quá nhát.
Nghĩ lại, năm đó mỗi lần Thủy An Lạc tức giận, anh mà để cô ấy chạy được chắc?
Cứ đè con nhà người ta xuống đã, cái gì cũng dễ nói năng hơn.
i...
Thằng con trai này, không thành nhân tài được rồi!
Sở Lạc Duy đỗ xe vào bãi, lúc về nhà, anh nghe thấy ba ruột đang nói với mẹ ruột mình rằng anh bị bất lực.
Cho nên lúc Sở Lạc Duy bước vào nhà, Thủy An Lạc nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quặc.
Khổng, nói là kỳ quặc, chi bằng nói rằng đây là ánh mắt kỳ thị thì đúng hơn.
Câu nói mà Thủy An Lạc thích nhất bây giờ là: Con trai của em gái con đã ba tuổi rồi, Sở Vi cũng túm được vợ trong tay rồi, con được kết thanh mai trúc mã sớm nhất có tác dụng gì vậy?
Mất hết cả thể diện!
Cho nên, hiện tại Sở Lạc Duy trở thành mục tiêu công kích của mọi người, anh về nhà mà cứ phải tránh tiếp xúc trực tiếp với mẹ mình.
“Anh nói cho em nghe, con trai em nhát cáy y như em vậy.”
“Anh nói ai đấy?” Thủy An Lạc còn chưa kịp dạy bảo con trai đã bị gọi tên rồi.
Bà Sở thấy không vui rồi đấy nhé!
Sở Ninh Dực đi từ trong bếp ra, bưng một cốc trà gừng trong tay, đưa cho Thủy An Lạc, “Ban nãy phải để em uống rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891966/chuong-3634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.