“Tạm biệt, chúng ta tuyệt giao đi.” Kiều Vi Nhã tức đến mức thở phì phò.
“
“Đừng như thế chứ, em vẫn chưa nói rõ hai người rốt cuộc bị làm sao mà?” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.
Kiều Vị Nhã không khỏi trợn mắt khinh thường ngay trên xe rồi mới trả lời, “Chị bớt bớt cái giọng hóng chuyện bốn phương đó đi thì em sẽ tin chị đang quan tâm em hơn đấy.”
“Được thôi, chị đang hỏi cưng rất nghiêm túc nè, hai cưng rốt cuộc bị làm sao vậy?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc hỏi.
Kiều Vị Nhã xì một tiếng, kể lại chuyện hôm nay cho Sở Lạc Nhất nghe. Sở Lạc Nhất nghe xong phải hỏi lại với vẻ thật-không-thể-tin-nổi, “Chỉ vì chuyện này thôi?”
“Chuyện này mà không phải chuyện lớn à, sao cậu ta có thể cho rằng cậu ta làm gì cũng đúng mà em làm gì cũng là lãng phí thời gian như thế. Có phải cậu ta cảm thấy em không làm nổi chuyện gì nên hồn không?” Kiều Vị Nhã tức giận hỏi.
Sở Lạc Nhất ở đầu dây bên kia khựng lại một lát rồi trả lời, “Tiểu Bất Điểm, gần đây có phải em thiếu tự tin quá mức rồi không?”
“Em nhổ vào, sao em có thể không tự tin về bản thân em được, em rất tự tin đấy nhé.” Kiều Vị Nhã bật cười.
Sở Lạc Nhất cảm thấy Kiểu Vi Nha hôm nay thật sự rất lạ, kiểu khác lạ vô cùng lạ, giống như cô đang cực kỳ thiếu tự tin, thiếu tự tin vì bị so sánh.
“Thôi, không nói chuyện với chị nữa, em về Thấm Tâm Viên đây, quên mang ví rồi, phải bảo ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891965/chuong-3633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.