Chương trước
Chương sau
Trời vào buổi sớm mai vẫn còn hơi lạnh.
Cố Tử Thành đứng dưới ký túc xá nữa thu hút được không ít ánh nhìn, nhưng anh không để tâm.
Khoảng mười phút sau thì cô sinh viên kia xuống, lúc xuống đã ăn mặc và trang điểm xong xuôi, lúc cô ta trông thấy Cố Tử Thành liền khựng lại, “Anh tìm tôi?”
Cố Tử Thành cất bật lửa đi, đứng thẳng người dậy nhìn cô gái đứng trước mặt. Cô gái này vóc dáng dong dỏng, da dẻ trắng trẻo, có lẽ vì học khoa Mỹ thuật nên trông cũng phong cách hơn hẳn.
“Trương Thiên Thiến, từ nhỏ đến lớn đã giành được nhiều giải thưởng mỹ thuật, luôn là học sinh trong top của trường, trong ba năm học đại học cũng vẫn luôn là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của trường, nhưng giờ chắc thấy hụt hẫng lắm nhỉ? Sở Lạc Nhất bằng tuổi cô, từ nhỏ đã ôm trọn các giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng giờ lại là giáo viên của cô.” Cố Tử Thành cúi đầu nhìn cô gái đã bước xa khỏi mình, khóe miệng nhếch lên, “Đây là lý do để cố gây tổn thương đến cô ấy sao?”
Trương Thiên Thiến gì thì gì vẫn chỉ là một cô sinh viên chưa bước ra đường đời. Nghe thấy lời Cố Tử Thành nói, cô ta không khỏi kinh hãi, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì hết...”
Cố Tử Thành cái nhìn đồng hồ, “Cô không cần hiểu những gì tôi nói đầu, cô chỉ cần hiểu ở đó đang nói gì là được.”
Cố Tử Thành vừa dứt lời, họ liền nghe thấy tiếng loa phát thanh của trường.
“Sinh viên Trương Thiên Thiến lớp ba năm tư Học viện Mỹ thuật tung tin đồn về giáo viên gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, bị đánh dấu học bạ.”
Loa phát thanh lặp đi lặp lại ba lần, mỗi lần đều khiến mặt Trương Thiên Thiến trắng nhợt hơn trước.
Mà trong lúc Sở Lạc Nhất và con trai đang đánh răng rửa mặt cũng nghe thấy tin này. Không thể không nói, tốc độ của anh zai nhà có đúng là không phải nhanh bình thường thôi đầu.
Ba lần phát thanh có thể thu hút toàn bộ những người thích hóng hớt nhất trong trường chú ý vào chuyện này.
Trương Thiên Thiên là ai?
Đó là sinh viên đại tài, hoa khôi của trường họ, thế nên một khi tin truyền ra thì tốc độ lan truyền còn nhanh hơn tin đồn về Sở Lạc Nhất.
“Vốn dĩ tôi cũng không định làm như vậy đâu, nhưng có vẻ như người sai cô làm chuyện này rõ ràng đã không chuyển lại lời tôi nói ngày hôm qua. Thế nên tôi đành để cô gánh tội thôi vậy, tôi cũng hết cách rồi.” Cố Tử Thành nói với vẻ rất vô tội.
Cả người Trương Thiên Thiến run lên bần bật, Cố Tử Thành cũng chỉ nói tới đây rồi bỏ đi, về phần sau đó phải làm thế nào thì chắc không cần anh phải dạy nữa rồi.
Cố Tử Thành chưa đi xa đã nghe thấy tiếng Trương Thiên Thiên gọi điện thoại chất vấn.
“Cô không biết? Cô đừng có lừa tôi, Tiểu Nhã, tôi bị cảnh cáo trước toàn trường rồi, cô cũng đừng hòng sống yên.” Trương Thiên Thiến lớn tiếng quát lên, rồi chạy cồm cộp lên lầu.
Cố Tĩ Thành nhếch miệng cười khẩy, anh thấy rất hài lòng với kết quả này.
Tiếp theo đây anh chỉ cần lẳng lặng nhìn bọn họ đấu đá nội bộ là được rồi.
***
Mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên mà Cố Tử Thành gặp phải chính là việc con trai sẽ nhào thẳng vào chân mình.
Điều này khiến tâm trạng của anh cũng tự nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay Sở Lạc Nhất không có tiết, Cố Tử Thành đề nghị ra ngoài đi dạo.
Chủ yếu là vì anh có vài lời muốn nói với cô, vừa hay có chuyện vừa rồi, chắc cô cũng không còn cảm thấy phản cảm với anh nữa.
“Đi, đi...” Tiểu Quỷ Quỷ kéo Cổ Tĩ Thành, nhưng lại kéo vào bếp. Có thể thấy là nhóc đói rồi, chắc đang muốn kéo bá bá đi làm đồ ăn cho nhóc đây mà.
Nhưng Cố Tử Thành vẫn đang đợi xem liệu vợ có thể cho anh một cơ hội để nói chuyện hay không.
Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, cũng không trả lời anh ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.