Lúc Cố Tử Thành nhíu mày cầm lấy chiếc hộp, Sở Lạc Nhất nhìn anh với vẻ đáng thương.
- Sau khi Cố Tử Thành lấy đổ ra, bên trong là một vài bức ảnh, hầu hết đều là ảnh Cố Tử Thành, bên dưới còn có một lá thư đe dọa. Nhưng những cái này không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là người gửi chiếc hộp này tới.
“Khương Miêu Miêu? Đứa quái nào vậy?” Thứ lỗi cho Lữ đoàn trưởng Cổ tuy có trí nhớ tốt nhưng thật sự sẽ không chủ động ghi nhớ những kẻ qua đường thế này.
Thấy Cố Tử Thành có phản ứng như vậy, Sở Lạc Nhất cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất anh cũng không còn nhớ con nhỏ đó nữa.
“Là cái đứa mà hồi bọn em đi tập quân sự cứ gây rối mãi ấy. Lữ đoàn trưởng gì đó của các anh còn có quan hệ với cô ta, chuyện nổi tiếng thế mà anh cũng quên được à?” Sở Lạc Nhất lên tiếng nhắc nhở chứ không hề nghe ra có ý trách cứ.
Cố Tử Thành nghe cô nói xong có vẻ như cũng nhớ ra được đó là củ hành củ tỏi nào rồi.
“Ý em là chuyện này do cô ta làm?” Cố Tử Thành ngồi xuống cạnh Sở Lạc Nhất, lại lục tung cái hộp kia lên nhưng không có gì khác nữa.
“Nhẩm thủ thời gian thì có vẻ như cũng đến lúc cô ta được thả ra rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ, Khương Miêu Miêu cũng bị bắt được khoảng bốn năm rồi, chắc được thả ra thật rồi.
Năm đó, vì Khương Miêu Miêu mà gia đình cô ta bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891931/chuong-3599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.