Cố Tỉ Thành nói xong quay lại nhìn Sở Lạc Nhất vẫn đang ngồi đó, “Thích cái sofa này à, anh mua về cho em nhé?”
Sở Lạc Nhất: “...”
“Em thích Nhà Trắng của Mỹ.” Sở Lạc Nhất nói xong xách túi đứng dậy.
“Thế thì không được, em tưởng em là đệ nhất phu nhân của Mỹ chắc, muốn chỗ đó thì nửa đời còn lại đừng có làm người Trung Quốc nữa.” Cố Tử Thành vừa nói vừa đưa hai mẹ con ra ngoài.
Lương Tâm Khiết vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Cô ta càng nhìn lại càng cảm thấy căm hận hơn.
Tại sao? Không phải con nhỏ này nên hận cô ta hay sao?
Tại sao mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt như vậy?
Tại sao trong mắt Cố Tử Thành chỉ có nó, rốt cuộc thì nó có gì tốt chứ?
Từng câu hỏi ập tới, cô ta đều không thể hiểu nổi.
Sau khi Cố Tử Thành và Sở Lạc Nhất ra khỏi quán cà phê, hai người liền đi về trường.
“Anh đã nhìn ra được gì chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi, “Người trên ảnh có vẻ như là Lương Tâm Khiết thật, nhưng chuyện cô ta phủ nhận cũng không phải là giả, một người không thể không nhận ra cả bóng lưng của mình được.”
“Cái này thì chưa nói chắc được, vì trên đời này thứ duy nhất em không nhìn thấy được cũng chính là bóng lưng của em.” Cố Tử Thành nói rồi đặt con trai xuống, hai người bước đi đằng sau con trai.
Sở Lạc Nhất nghĩ lại phản ứng vừa rồi của Lương Tâm Khiết, cảm giác đúng là không phải cô ta thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891926/chuong-3594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.