Trong ảnh là một bóng lưng đang ở dưới một tòa văn phòng nào đó, mà văn phòng này không may lại là đúng là trụ sở của hai trang web tiết lộ thông tin của Cố Tử Thành.
Càng không may ở chỗ, bóng lưng kia không phải ai khác mà chính là Lương Tâm Khiết.
Lương Tâm Khiết cầm phắt tấm ảnh lên, giọng the thé: “Đây không phải là em.”
Sở Lạc Nhất không nhịn được cũng phải rướn cổ nhìn qua. Bóng lưng này có nhìn thế nào cũng giống Lương Tâm Khiết mà nhỉ, hơn nữa ngay cả bộ quần áo trông cũng giống với bộ cô ta mặc hôm nay, nói không phải là cô ta rõ ràng là nói dối rồi còn gì nữa.
“Tôi cũng hy vọng đây không phải là cổ, nhưng Lương Tâm Khiết, trong tình huống thế này cô cảm thấy ai sẽ tin cố? Đã thế, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên mà cô làm chuyện này, không phải sao?” Cố Tử Thành lạnh lùng nói, “Hay là giờ cô muốn tôi tới tận trường để lấy chứng cứ chứng minh cô là người tung tin đồn nhảm thì cô mới chịu thừa nhận chuyện mình làm hả?”
Giọng Cố Tử Thành rất lạnh nhạt, mà kiểu lạnh này điều hòa trong phòng không thể nào mà địch nổi được.
Cố Tử Thành cứ liên tục nhấn mạnh để nhấn mạnh lại chuyện ở trường học, Lương Tâm Khiết sao có thể không nghe ra được.
“Phải, chuyện ở trường là do tôi làm, vì tôi hận cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà có thể ở bên anh chỉ vì có một đứa bé?” Lương Tâm Khiết như thể không chịu nổi áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891925/chuong-3593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.