“Anh trai tôi biết?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc kêu lên, cô biết ngay mà!
Về việc bán đứng anh vợ mình, Cổ Tử Thành không hề thấy tội lỗi một chút nào.
Sở Lạc Nhất tức giận ăn cơm, rõ ràng anh Cả biết mình không hạnh phúc nên cũng không cho người khác hạnh phúc, đúng là quá đáng!
Cố Tử Thành nhìn cơn giận của vợ mình chuyển hướng sang người khác mới yên tâm hơn một chút.
Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa nhìn Cố Tử Thành đang cúi đầu xem giờ, “Anh bận thì cứ đi đi.”
“Vẫn còn thời gian, anh đợi em ăn xong đã.” Cố Tử Thành nói, anh ngồi đối diện Sở Lạc Nhất, nhìn ngắm cô, ánh mắt anh tham lam như một kẻ tình si, “Bảo bối, sau này anh sẽ không rời xa mẹ con em nữa.”
Gần đây Cố Tử Thành rất thích nói mấy câu như vậy, nhưng Sở Lạc Nhất lại không thích nghe!
Không vì lý do gì khác, chỉ vì những câu nói này, không thực!
“Đời này nói dối quá nhiều, xuống điện Diêm Vương sẽ bị rút mất lưỡi đấy.” Sở Lạc Nhất lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
Có lẽ anh cũng nói thật, nhưng thực tế sẽ thế nào, ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra bất trắc.
Chắc vì cảm nhận được Sở Lạc Nhất không còn quá bài xích mình nữa nên Cố Tử Thành cũng yên tâm hơn. Anh to gan lớn một bước tới nắm lấy tay cô.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, bàn tay khác vẫn tiếp tục ăn cơm.
“Rút thì cứ rút, rút lưỡi rồi kiếp sau không làm lính được nữa, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891912/chuong-3580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.