Cố Tỉ Thành tiếp tục đưa mắt nhìn con trai mình. Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ý: Đừng nhìn con, con không biết gì hết.
“Cơm cơm, Cơm cơm...” Tiểu Quỷ Quỷ kéo ba mình đi ăn cơm. Nhóc thật sự đói quá rồi.
Cố Tử Thành bước tới dẫn con trai đi ăn cơm, định lát nữa sẽ hỏi rõ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Chỉ có điều trong giọng nói líu ríu kể chuyện của Tiểu Quỷ Quỷ, Cố Tử Thành đột nhiên cảm thấy lần này mình tiêu đời thật rồi.
“Hoa do con làm vỡ?” Cố Tử Thành nhìn đứa con trai ngây thơ của mình mà bỗng chốc cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Tiểu Quỷ Quỷ hơi bĩu môi, “Nói, nói với mẹ bảo bảo sai rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ còn đá đưa đôi chân nhỏ, nói với vẻ tủi hờn lắm.
Cố Tử Thành đưa tay xoa đầu con trai, đúng là con trai ruột có khác, nếu không không thể đào hố chôn ba nó như vậy được.
Tiểu Quỷ Quỷ ăn hết bữa cơm trưa trong sự chăm sóc của ba, sau đó chuẩn về phòng mình tự chơi.
Cổ Tĩ Thành nhìn đồ ăn trên bàn, đều do Sở Lạc Nhất mua từ nhà ăn về.
Cố Tử Thành đi tới cửa phòng, gõ cửa, “Bảo bối, ra ngoài ăn chút gì đi”
Bên trong không có tiếng đáp lại, Cố Tử Thành chỉ thấy đầu mình rất là đau.
Sở Lạc Nhất đang chơi game trong phòng, coi như không nghe thấy.
Cố Tử Thành xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Anh đẩy cửa bước thẳng vào, trong phòng vọng ra tiếng cổ đang chơi game.
Cổ Tử Thành cúi đầu nhìn thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891911/chuong-3579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.