Sở Vi quay đầu nhìn lại, Lâm Gia Vị đang dựa vào vách tường, nói: “Tôi đã từng xem tin tức về cậu, khi đó tôi đang học lớp mười hai.”
Sở Vi khẽ gật đầu, vào năm lớp mười hai anh với cậu Hai đã từng giải quyết được một chuyện lớn, được lên tivi.
“Vì sao khi đó không đến tìm tôi?” Sở Vi nhìn Lâm Gia Vĩ.
“Cái nhà này không đáng để cậu quay về. Cậu cũng không nên quay về!” Lâm Gia Vĩ ăn ngay nói thật. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta dù biết rõ rành rành Sở Vị là em trai ruột của mình nhưng chưa bao giờ có ý định tìm lai.
Sở Vi lấy giấy bút ra, viết một dãy số di động vào đó rồi giao cho Lâm Gia Vĩ: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, số tiền tôi để lại cho mẹ đủ để bà ấy trả hết nợ nần rồi, tôi đi đây.”
Lâm Gia Vĩ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Lúc anh ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chiếc xe đã rời đi. Lâm Gia Vị nắm thật chặt tờ giấy đó, bên tại vẫn còn nghe thấy tiếng oán trách của mẹ Lâm. Bà nói cũng còn may mà đứa con trai này không trở về để bắt bọn họ phải nuôi.
Lâm Gia Vĩ bất đắc dĩ cười khổ. Anh ta có thể làm gì được đây? Người mà năm đó ba mẹ bán đi không phải là anh ta, cho nên anh ta vẫn phải trả ơn nuôi dưỡng.
***
“Tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy chứ?” Triệu Hân Hân tức giận nói. So với sự bình tĩnh, thản nhiên của Sở Vị thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891885/chuong-3553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.