Sở Vi cúi đầu làm việc tiếp, Kiều Vị Nhã hét lên một tiếng, bỗng đứng bật dậy chạy tới túm lấy áo Sở Vi, “Anh có ý gì, anh có ý gì hả?”
Ý của anh là giờ anh thích Hân Mập rồi đúng không?
Nhưng cũng không đúng, giờ Hân Mập đâu còn thích anh nữa đâu!
Ôi trời ơi, cô sầu chết mất thôi.
“Ý là người đàn ông nhà em sắp tới bắt người rồi, mau biến khỏi tầm mắt của anh đi, lập tức.” Sở Vị cũng không giải thích nhiều, chỉ ra hiệu cho cổ nhìn ra đằng sau.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, nhưng dù sao thì cô cũng đã có được đáp án mà mình muốn thế nên cũng không dây dưa lằng nhằng nữa, quyết định ra ngoài trước khi Sở Lạc Duy vào đây.
Sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi Sở Vi mới ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cô, có điều không khỏi nở một nụ cười khổ.
Anh không hề quên lời Triệu Hân Hân từng nói, từng thích, là quá khứ rồi.
Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi phòng làm việc của Sở Vi liền thấy Sở Lạc Duy ở ngay ngoài cửa. Thấy anh đi tới cô liền chỉ ra đằng sau, ý bảo cậu có muốn vào hỏi không.
“Tưởng tôi mở công ty hôn lễ chắc, thu dọn rồi đi thôi” Sở Lạc Duy ghét bỏ nói.
Kiểu Vị Nhã: “..”
Sao cứ như muốn bóp chết cô thế? Ai quăng chuyện này cho Sở Vị chứ, không phải cậu ta có suy nghĩ giống cổ sao.
Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã tan làm trước giờ, còn Sở Vị thì ở lại công ty cho tới tận khuya mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891871/chuong-3539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.