“Hơn năm trăm tấn hàng loại một, cái này thì được” Ngô tổng gật đầu, “Nhưng nếu như cô đã là do
Sở tổng đưa tới, tôi cũng sẽ không ép giá cô quá. Tôi vẫn sẽ mua lại bằng giá người khác mua
| hàng loại một, nhưng vì cô cần vật tư cao cấp, dù bên chỗ chúng tôi có tăng ca cũng phải mất bốn ngày mới có thể xuất hàng được”
“Nhưng chúng tôi chỉ có hai ngày thôi” An Quả Nhi vội nói.
Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó, “Được, bốn ngày thì bốn ngày
“Triệu tổng” An Quả Nhi sốt ruột lên tiếng.
Sở Vị thoáng mỉm cười, sau khi ký hợp đồng với Ngô tổng xong mới rời đi.
“Còn nói cái gì mà miễn học phí, tiền vi phạm đồng hai ngày đã lên tới mấy trăm vạn rồi kia kìa” Vừa ra ngoài một cái, Triệu Hân Hân đã không nhịn được lên tiếng càm ràm.
“Đây là họa của ai hả?” Sở Vi chẳng buồn để ý đến lời trách móc của cô, chỉ quay lại nhìn, “Nếu trước khi về cậu chịu bỏ ra chút công sức để tìm hiểu thì cậu đã chẳng phải trải qua những chuyện như thế này rồi, đó không phải là tiền học của cậu, mà là tiền để cậu mua kinh nghiệm đấy.”
“Thế sao trước khi tôi về cậu không nói rõ cho tôi biết?”
“Này chị gái, cậu ra nước ngoài gần như một kẻ mất tích, cậu về nước có nói với tôi không?” Sở Vi cười giễu một cái rồi bỏ lên xe.
Triệu Hân Hân: “.”
Câu này sắc bén quá.
Lúc họ về tới thành phố cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891870/chuong-3538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.