Kiều Vi Nhã cảm thấy suy nghĩ của cô gái này thật sự rất đặc biệt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cam Đình Đình muốn quyết định như thế nào thì đó cũng đều là quyền tự do của cô nàng.
Vậy nên Kiều Vi Nhã không trả lời Cam Đình Đình nữa mà quay về đại sảnh luôn.
Sau khi Sở Lạc Duy tốt nghiệp thì chính thức tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, có nghĩa là Sở Ninh Dực cũng chính thức về hưu.
Bạn nhỏ Quỷ Quỷ mới được hơn hai tuổi bày tỏ cực kỳ bất mãn với chuyện ông ngoại cứ ở nhà suốt thế này, bởi vì ông ngoại lúc nào cũng bắt nhóc dậy rất sớm, lại còn phạt nhóc phải đứng nghiêm theo kiểu quân đội nữa.
“Ông ngoại, đi, đi...” Hai cánh tay nho nhỏ của Quỷ Quỷ đẩy vào bắp chân ông ngoại, cái đầu nhỏ ngước lên, giọng nói giòn tan, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo cả sự quật cường của mẹ mình.
Sở Ninh Dực nhướng mày, túm lấy nhóc: “Đây là nhà của ông ngoại, con đi đi.”
“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vung hai cái cánh tay ngắn tũn của mình lên vùng vẫy, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên đành chấp nhận cảnh bị treo lên: “Mẹ của Quỷ Quỷ! Bà ngoại của Quỷ Quỷ!”
Cái thằng nhóc ngang ngược này, ai cũng là của nhóc hết.
Thật đúng là chẳng giống ba nó chút nào.
“Quỷ Quỷ đang muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đấy à?” Sở Lạc Nhất ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa liếc hai ông cháu bên cạnh.
“Dạ?” Quỷ Quỷ quay đầu, bày tỏ nhóc không hiểu mẹ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891834/chuong-3502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.