Sở Húc Ninh trở về, Sư Niệm đang chuẩn bị cơm tối. Đây đúng là dịp để cô bộc lộ tài năng của mình.
Sở Húc Ninh đi thẳng vào phòng bếp, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai của cô.
“Hôm nay anh về thật tốt quá, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không về nữa cơ! Anh không biết đâu, hôm nay em với Bánh Bao Đậu đi mua đồ còn bị người hâm mộ bao vây đấy!” Sư Niệm tươi cười nói.
Sở Húc Ninh hôn kên má của cô, nói: “Năm sau em lại làm việc tiếp sao?”
Sư Niệm sửng sốt một chút, cuồi cùng ủ rũ chẳng nói gì.
Chị Tám đã bắt đầu sắp xếp công việc cho cô rồi. Cô cũng đâu thể cứ ở nhà mãi mà không chịu đi làm được.
“Em nhận ít phim thôi, đừng để mình mệt mỏi quá sức.” Mặc dù Sở Húc Ninh không muốn cô phải đi ra ngoài quay phim nhưng cũng không muốn cô ở nhà một mình buồn bực.
“Em biết mà, biết mà.” Được người khác quan tâm là chuyện rất vui, nhất là khi người đó lại còn là người mình thích.
“Sinh nhật anh định thế nào?” Sư Niệm tắt bếp rồi quay lại, ôm lấy cổ anh: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé! Hay là để em học làm bánh gato có được không?” Sư Niệm đang nói thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền vội vàng đẩy anh ra: “Để em đi xem lò nướng gì gì đó, bây giờ mà mua thì sẽ chuyển đến nhanh thôi.”
Sở Húc Ninh: “...”
Thế quái nào mà nói gió thành bão rồi?
Sư Niệm nói mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891798/chuong-3466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.