Ngoài Sở Vi ra, người đau lòng nhất là Sở Lạc Nhất.
Vì Cố Tỉ Thành có nhiệm vụ khẩn cấp, bị Sở Ninh Dực điều đi mất, cho nên lúc này Sở Lạc Nhất cũng đang nhốt mình trong phòng, sự oán hận trong lòng dành cho Cố Tỉ Thành như được mọc rễ, sau đó được phun thuốc sinh trưởng mà lớn lên.
Vào lúc cô đau khổ nhất, anh lại không thể ở bên bầu bạn cùng cô.
Sở Ninh Dực đẩy cửa vào, Sở Lạc Nhất liền trùm chăn đắp kín người. Cô không muốn bị bất cứ ai trông thấy cái bộ dạng oán hận, xấu xí này của cô hết.
Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống giường, khẽ vỗ vỗ lên người con gái.
Sở Lạc Nhất nằm im không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô.
“Thấy ấm ức trong lòng lắm đúng không?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất vẫn không động đậy gì.
Ấm ức, bực bội, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện không muốn tiếp tục thế này với Cố Tỉ Thành nữa.
“Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng con gái, khẽ nói, “Có lẽ cậu ta không hợp với con đâu.”
Sở Lạc Nhất nghe đến đây liền vùng chăn ra, hai mắt đỏ như mắt thỏ. Cô nhìn Sở Ninh Dực rồi òa khóc, “Ba, sao ba lại đáng ghét như thế, đây rõ ràng là lời thoại của mẹ mới đúng chứ, sao ba lại cướp mất lời thoại của mẹ con hả.”
Sở Lạc Nhất khóc nức nở, Sở Ninh Dực ôm con gái vào lòng, khẽ vỗ về lên lưng cô.
Sở Lạc Nhất vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891768/chuong-3436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.