Cơ thể Sở Vi khẽ run lên. Cậu quay ra nhìn Sở Lạc Duy một cái. Lúc này Sở Lạc Duy đã thu lại ánh mắt của mình, cũng đang nhìn về một nơi xa.
Sở Vi khẽ nói: “Là tôi đã để bà ra đi trong nuối tiếc.”
Trước khi mất, bà vẫn đau đáu về chuyện lớn cả đời của cậu, nhưng cậu lại luôn cảm thấy còn thời gian, vẫn còn thời gian, nhưng kết quả thì sao?
Là bà đã hết thời gian mất rồi.
Tối hôm đó, lúc Thủy An Lạc muốn tới đại viện của quân khu. Sở Ninh Dực đề nghị đưa cô đi nhưng cô đã từ chối.
Thủy Mặc Vân đang ở ngoài ban công ngắm trăng, còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi.
Sau khi nhân viên cảnh vệ mở cửa, trông thấy Thủy An Lạc, “Chị, sao chị lại tới đây thế này.”
Thủy An Lạc đặt đồ trong tay xuống, nhìn vào trong, thay giày, “Ba chị đâu?”
“Thủ trưởng vừa mới uống thuốc xong, đang ngoài ban công ấy.” Nhân viên cảnh vệ khẽ nói rồi chỉ về phía ban công.
Thủy An Lạc gật đầu, thay dép vào rồi đi tới.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng đi vào, cầm chăn lông đắp lên chân Thủy Mặc Vân, “Sao ba lại mở cửa sổ ra thế.” Thủy An Lạc nói, sau đó liền đóng cửa sổ lại.
Thủy Mặc Vân khẽ cười, “Con đấy, lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, sức khỏe ba vẫn tốt, không sao.” Thủy Mặc Vân nói xong vịn ghế đứng dậy, đi vào bếp, “Vẫn chưa ăn cơm đúng không, để ba nấu cho con chút mì nhé.”
Thủy An Lạc đóng cửa xong quay đầu nhìn Thủy Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891766/chuong-3434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.