Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành vạch đen đầy mặt. Anh cũng hiểu lời người kia nói cơ mà, nhưng cô như vậy là sao?
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng khựng lại. Nhưng vì nghĩ rằng khả năng cô không hiểu được là rất cao, cho nên người đó lặp lại những câu vừa nói một lần nữa. Sở Lạc Nhất điềm tĩnh nghe hết, nghe hết rồi vẫn dùng một câu tiếng Trung đáp lại như trước, “Tôi nghe không hiểu gì cả, cô cũng không hiểu tôi nói gì cả, vậy thì cúp máy nhé.”
Sở Lạc Nhất nói câu này có vẻ rất điềm nhiên, nhưng lại có vài phần tức giận. Thứ nhất, lúc trước vì “Thương Di” bị nghi ngờ sao chép nên bức tranh này căn bản không được mang đi thi thố gì. Ít nhất là đến trước khi có cuộc điện thoại này, cô hoàn toàn không biết. Thứ hai, người kia gọi điện cho cô một cách rất hùng hồn, khiến cô có cảm giác như người đó đang bố thí cho cô vậy.
Giống như đang tuyên bố rằng: Đất nước của các bạn vinh hạnh lắm mới giành được giải thưởng này, chúng tôi cũng không ngờ rằng cô lại đạt giải, cho nên không cần thông báo trước với cô.
Ôi chu choa, sao không lên tận trời luôn đi?
Chị đây còn phải quỳ xuống tạ chủ giáng ân nữa hả?
Người ở đầu dây bên kia dường như cũng sững sờ, không lâu sau có một người biết tiếng Trung tới, lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.
Nhưng lần này thì người kia đã khách khí hơn.
Thế nhưng, vẫn chẳng có tác dụng gì hết.
“Vậy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891743/chuong-3411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.