Trong lúc bộ phim được tiến hành quay, ba người cũng bước vào kỳ thi.
Sở Lạc Nhất đối mặt với tình trạng trước mắt có chút ngẩn ngơ, cảm giác trừ cô rảnh rỗi ra, ai cũng bận rộn hết.
Cho nên, khi Sở Lạc Nhất nhắc đến chuyện muốn đi theo Sư Niệm phỏng vấn, liền bị Cố Tỉ Thành đè chết trong phòng làm việc.
“Bảo bối à, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mấy ngày đi, xong việc anh sẽ xin nghỉ đưa em đi chơi.” Cố Tỉ Thành nói, còn ngẩng đầu thưởng cho bảo bối nhà anh một ánh mắt.
Sở Lạc Nhất bò ra cái bàn trước mặt anh, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn tiếp tục vùi đầu làm việc. Hình như từ trước Tết anh bắt đầu gọi cô là bảo bối.
“Nhưng em chán quá, sư phụ em mấy ngày nay cũng không trả lời tin nhắn của em, chẳng lẽ là tin nhắn em gửi cho bà ấy lần trước khiến bà ấy bị sốc rồi à.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay kéo cổ tay của anh, “Anh còn không đi theo em, em đi thật đấy.”
“Theo theo theo, nốt cái này thôi, làm xong sẽ đi với em.” Cố Tỉ Thành nói, đẩy nhanh tiến độ công việc, “Chuyện của chú Lục phức tạp lắm. Hai người này kỳ thực nếu không có Tư Thần thì đúng thật là không có liên quan gì luôn. Anh không biết, em cũng không biết, thôi để chính họ tự xử lý đi.”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đứng lên đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh, “Nhưng đánh hơi thấy chuyện mà không hóng thì em thấy thật có lỗi với bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891742/chuong-3410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.