Hai người họ không ai nói gì. Sư Niệm dùng mười bảy năm để củng cố và gia tăng tình yêu của cô, bề sâu ấy không phải thứ người khác có thể làm được, cho nên Sư Niệm trước giờ chưa từng sợ thời gian. Cô chỉ sợ người cô yêu không yêu cô.
Tuy rằng Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành yêu đương qua mạng nhiều năm như thế, nhưng ai có thể coi tình yêu qua mạng như một tình yêu hoàn chỉnh chứ? Tình cảm thực sự được hâm nóng từ sau khi họ gặp mặt nhau, mà đó cũng chỉ mới có bốn tháng thôi.
Bốn tháng với mười bảy năm, làm sao mà giống nhau được?
Sở Lạc Nhất ngồi trong phòng khách cả một đêm không ngủ, khi bình minh gõ cửa mới từ từ nhắm mắt lại.
Cho nên khi Sở Húc Ninh huấn luyện buổi sáng xong xuôi, mang đồ ăn sáng về cho họ, anh thấy Sở Lạc Nhất cuộn người ngủ trên sofa.
Sở Húc Ninh nhìn thấy Sư Niệm bước từ phòng ngủ ra. Anh chỉ chỉ vào sofa hỏi, “Chuyện gì thế này?”
Sư Niệm nhún vai tỏ vẻ bất lực. Sau khi Sở Húc Ninh đặt bữa sáng xuống bàn, cô kéo anh vào phòng ngủ, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, hai đầu lông mày của Sở Húc Ninh nhíu chặt lại. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì Sư Niệm chưa từng có cảm giác đó, mà anh cũng không thể quan tâm tới người phụ nữ nào khác.
“Cho nên, Cố Tỉ Thành sắp quay về rồi, hơn nữa còn có cả vợ chưa cưới gì gì đó của anh ấy nữa. Đợi anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891704/chuong-3372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.