Chương trước
Chương sau
Đi dạo một vòng trường học của An Hinh Duyệt, hai người tới công viên ở gần đó.
Tiết trời mùa đông, người đi lại trên đường cũng không nhiều.
Một lát sau, Sở Lạc Ninh sẽ phải đưa An Hinh Duyệt về nhà, anh cũng phải về quân doanh.
An Hinh Duyệt gọi điện thoại xác nhận ông bà đều đã về đến nhà an toàn mới yên tâm.
Trên đường về, cô dựa người vào ghế phụ ngủ một chút. Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt thiu thiu ngủ, cho xe chạy chậm lại.
Năm nay anh chưa đầy hai mươi hai tuổi, nếu muốn kết hôn cùng An Hinh Duyệt, bắt buộc phải đợi tới năm hai mươi lăm. Còn tận ba năm nữa, nhưng bên cạnh cô ấy đã bắt đầu có nhiều người ưu tú như vậy rồi.
Sở Lạc Ninh bắt đầu thấy lo sợ.
Nhưng trước giờ sợ hãi không phải phong thái của anh, cho nên anh cần dùng cách thức nhanh gọn nhất dẫn vợ tới bên cạnh mình.
Khi hai người tới nhà, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã về đông đủ. Sở Lạc Ninh liếc nhìn em trai mình bằng ánh mắt đen tối. Sở Lạc Duy nhíu mày, ánh mắt kiểu gì đây?
Sở Vi cố gắng nhịn cười, vờ như tôi đây không biết gì hết.
Bởi vì học sinh, sinh viên đã bước vào tuần thi cử, cho nên chỉ có một người nhàm chán nhất, đó là Sở Lạc Nhất. Với tư cách một sinh viên đặc biệt, cô không cần đi thi. Theo cách nói của cô, bây giờ cô là một thanh niên đợi việc.
Cho nên sau khi đi du lịch và đi học, Sở Lạc Nhất quyết định nhận lời mời của Sư Niệm, dùng tư cách bạn gái của Cố Tỉ Thành tới quân doanh tham sự đêm hội dành cho gia đình tới thăm quân nhân.
Bởi vì Cố Tỉ Thành không có thời gian tới đón cô nên Sở Lạc Nhất tự lái xe tới đó. Hay nói cách khác là vì Cố Tỉ Thành không ở quân doanh.
Sở Lạc Nhất lái xe đến cổng quân doanh. Sư Niệm đã đứng đó chờ sẵn, thấy cô tới, vội vàng mở cửa lên xe, chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, “Chị luôn cảm thấy mình đã đến gần ranh giới lắm rồi, lạnh teo mất thôi.”
“Chị sảy thai xong cơ thể không khỏe nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa chứng minh cho người gác cổng, làm thủ tục xong xuôi mới lái xe vào quân doanh.
“Không nhắc đến chuyện này thì chúng ta vẫn là bạn bè tốt đó.” Sư Niệm lườm cô một cái, “Anh đẹp trai giàu có nhà em có biết em đến đây không?”
“Không biết anh ấy chui trong cái xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào rồi, biết cái gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới một người đang đi huấn luyện mùa đông nào đó mà cảm thấy cô như đang yêu đương với chính mình vậy.
“Ha ha ha...” Sư Niệm bật cười rất to. Không cần cô chỉ dẫn, Sở Lạc Nhất tự biết đường. Bởi vì xe của Sở Húc Ninh còn đỗ dưới tòa nhà, cho nên Sở Lạc Nhất đỗ thẳng xe của mình vào vị trí đỗ xe bên dưới nhà của Cố Tỉ Thành.
Đỗ xe xong xuôi, Sở Lạc Nhất mới theo Sư Niệm lên nhà cô.
“Chị và anh Húc Ninh thế nào rồi?” Sở Lạc Nhất tháo khăn quàng cổ, nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, chắc hẳn là do Sở Húc Ninh dọn rồi.
“Thì cứ thế thôi, dù sao đến lúc đó chị cũng không chịu ly hôn đâu.” Sư Niệm tới phòng bếp rót nước cho cô, “Chiều nay dẫn em đi xem hội trường nhé. Các chị dâu rất có tâm. Chị cảm thấy còn có tâm hơn những hoạt động lớn trước kia chị tham gia nữa.”
Sở Lạc Nhất nửa nằm nửa ngồi trên sofa, nhìn Sư Niệm, “Em cảm thấy bây giờ chị hoàn toàn biến thành một bà vợ quân nhân chỉ lo nội trợ rồi, không cần công việc nữa à? Chị nhìn chị xem, cả ngày chỉ quanh quẩn chuyện nhà cửa thôi.”
“Đợi qua Tết ấm áp lên mới làm việc được chứ, chị yếu mà.” Sư Niệm dùng lại lời nói ban nãy của cô, đặt cốc nước vào tay Sở Lạc Nhất, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, bật điều hòa, “Ban ngày ở đây không đủ ấm, em có lạnh không?”
“Vẫn ổn, có chị thấy lạnh thôi.” Sở Lạc Nhất bưng cốc nước lên, đang định uống, đã thấy Sư Niệm quay đầu lại nhận cuộc gọi nội bộ của quân doanh.
“Người nhà của Cố Tỉ Thành?” Sư Niệm khựng lại, quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, không phải cô đã đón vào rồi đó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.