Anh muốn ly hôn.
Sở Húc Hiên không biết anh của cậu hèn đến mức nào mà có thể nói ra lời như vậy.
Thế nên anh không thể nào nói câu này với chị dâu được.
Còn trong phòng bệnh, Sư Niệm khóc đến khi mệt lả mới thiếp đi.
Cố Tiểu An cảm ơn Triệu Quế Hương xong liền tiễn cô về, sau đó quay lại bên cạnh giường nhìn cô gái đang ngủ mà vẫn thầm thổn thức kia.
Lần này ông trời coi như đã không bạc đãi con trai cô, cho nó một cô gái tốt như vậy.
Nhưng, ông trời lại dọa nó kinh sợ một trận.
Sợ đến mức không dám vươn tay giành lấy bất cứ hạnh phúc nào cho bản thân mình.
Đôi lúc Cố Tiểu An nghĩ, thằng bé đã làm sai điều gì chứ? Năm đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Tất cả những gì nó làm cũng chỉ là để cứu mẹ ruột của mình, vậy thì có gì sai?
Chờ Sư Niệm ngủ say rồi, Cố Tiểu An mới đi ra ngoài, nhìn cậu con trai đang ngồi bên ngoài, nói: “Anh con đâu?”
Sở Húc Hiên nhìn về phía hành lang, Cố Tiểu An thấy thế liền bước về phía đó.
Cố Tiểu An ôm một bụng tức đi qua, nhưng đến lúc nhìn thấy Sở Húc Ninh đang ngồi xổm bên góc tường. Con trai cô ôm chặt lấy bản thân mình. Một thân hình cao to như vậy mà nó lại dùng gần như hết mọi sức lực cố gắng thu nhỏ lại. Tựa như chỉ cần có vậy, nó mới có thể lừa gạt bản thân rằng nó không hề tồn tại trên cuộc đời này.
Ông trời đã làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891613/chuong-3281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.