Sư Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Sở Húc Ninh, cô bỗng cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình chắc là lúc này, được nằm trong lòng Sở Húc Ninh, được anh đút cho ăn.
Chỉ đó điều, Sư Niệm chưa ăn được mấy miếng đã đưa tay ôm bụng, “Đợi đã, em phải vào phòng vệ sinh“. Sư Niệm nói rồi bung chăn ra, nhìn thấy cơ thể của mình, kêu lên một tiếng, nhanh chóng tóm áo ngủ mặc vào rồi chạy vào phòng tắm.
Sở Húc Ninh: “...”
Sở Húc Ninh nhìn vết máu lưu lại bên dưới khi tấm chăn được bung ra, anh khựng lại, đặt bát đũa trong tay xuống, đành phải đến bên tủ quần áo tìm đồ lót giúp cô, “Niệm Niệm, em để cái kia ở đâu thế?”
“Cái gì?” Sự Niệm đang ở trong phòng tắm run rẩy hỏi lại, hỏi xong mới nhớ ra, “Ngăn kéo thứ ba ở tủ đầu giường.”
Sở Húc Ninh quay người để lấy đồ, nhưng khi anh kéo ngăn kéo ra chỉ thấy một cái túi trống không, trong lòng anh như có tiếng sấm rền, không khỏi dở khóc dở cười.
Sở Húc Ninh cầm cái túi rỗng không ném vào thùng rác, sau đó cầm quần áo lót của cô bước tới gõ gõ vào cửa phòng phòng tắm, “Em thay đồ trước đi, anh qua nhà đối diện mượn cho em một ít.”
Sở Húc Ninh nói rồi cầm ghế, đặt quần áo trước cửa mới xoay người rời đi.
Sư Niệm ở bên trong phòng tắm, đôi mắt to của cô đảo tới đảo lui. Cô còn chưa nói gì cơ mà, người đàn ông này đã tự ý đi rồi, không cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891608/chuong-3276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.