Sở Lạc Duy nói như vậy đương nhiên là có cái lý của mình, đợi kỳ thi cuối kỳ của năm nhất đại học xong xuôi cũng là lúc Kiều Vị Nhã đủ mười tám tuổi rồi.
Có nghĩa là cô đã là người trưởng thành rồi!
Người trưởng thành, đối với Sở Lạc Duy mà nói như thế có nghĩa là bọn họ có hôn nhau thì cũng không có cảm giác phạm pháp, như vậy rất tốt.
Kiều Vị Nhã có chút xoắn xuýt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Sở Lạc Duy vạch trọng điểm ôn tập cho cô là cô đều sẽ được điểm tuyệt đối. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng không biết có phải tên này mua chuộc giáo viên rồi cho nên lần nào cũng có thể đoán chuẩn xác đến như vậy không.
Thế nên lần cá cược này không thể ép quá trớn được.
Kiểu Vi Nhã sờ sờ cằm của mình, thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Sở Lạc Duy cũng không vội vàng. Cậu thản nhiên dựa vào lưng ghế, tay vẫn ôm lấy eo của Kiều Vị Nhã, cẩn thận quan sát từng biểu tình dù chỉ nhỏ nhất của cổ, biểu cảm nào cũng khiến trái tim cậu rung động không thôi.
Năm đó khi gặp cô, rõ ràng là một cô nhóc kiêu ngạo ngứa đòn, vậy mà hiện giờ cô nhóc đó lại đang ngồi trong lòng cậu, yên lặng đến mức khiến trái tim cậu run lên.
Sở Lạc Duy chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, hoàn toàn không có bất cứ một suy nghĩ dư thừa nào. Đôi khi cậu còn có suy nghĩ biến thái răng giá như thời gian ngừng lại ở lúc đó thì tốt biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891586/chuong-3254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.