Ngay lúc ấy, Sở Lạc Duy cũng đứng bật dậy như lò xo, biểu cảm dịu dàng trên mặt cũng lập tức chuyển thành vẻ ghét bỏ.
“Còn không nhìn xem đã mấy giờ rồi, tất cả mọi người đều đang phải chờ cậu đấy, có đi hay không đây?” Sở Lạc Duy đanh mặt nói, không hề cảm thấy chuyện lật mặt này khó đến thế nào với cậu.
Kiều Vị Nhã: “...”
Chẳng lẽ vừa rồi cô nằm mơ?
Nhất định là như vậy!
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lại nằm xuống, cô đã nói mà, ngoại trừ cái lần tỏ tình kia ra thì làm gì có chuyện người này có thể đối xử dịu dàng với mình cơ chứ.
Lúc này Sở Lạc Duy đang quay lưng về phía Kiều Vi Nhã, nếu như Kiều Vi Nhã quan sát tỉ mỉ một chút thôi là có thể nhận ra vành tai cậu đang đỏ lựng lên. Haizzz, tiếc là Kiểu Vi Nhã chưa bao giờ biết cái gì gọi là quan sát, lại càng không biết tỉ mỉ là cái gì.
Kiều Vi Nhã ôm gối đầu ném qua: “Biết rồi, biết rồi, sao cậu lại đáng ghét như thế chứ?!” Kiều Vi Nhã kêu lên, bất mãn bò dậy.
Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Kiều Vi Nhã giận dữ nhìn bóng lưng của ai kia. Bạn trai của người ta đều là dịu dàng gọi bạn gái dậy, thế quái nào bạn trai của cô lại như thế này hả? Đây là giả! Giả! Nhất định là hàng giả!!!
Đợi đến khi Kiều Vi Nhã thu dọn xong thì đã gần đến trưa rồi.
Sở Lạc Duy quăng cho cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891584/chuong-3252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.