Đảo Kim Cương đột nhiên xuất hiện hoàng hôn đỏ như núi lửa phun trào, lại còn đột nhiên xuất hiện sinh
vật dưới lòng biển sâu, đúng là trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ. Mà bây giờ, đối với Sở Ninh
| Dực mà nói, chỉ thiếu một sự trùng hợp nữa thôi, anh có thể khẳng định rằng tất cả những chuyện này không hề trùng hợp.
Thủy An Lạc thấy sắc mặt Sở Ninh Dực trở nên trầm trọng, cầm lấy điện thoại rồi nhìn hình ảnh trên đó, “Thế này là sao đây? Có khi do cơn bão nên nó mới bị đánh dạt lên bờ đấy.”
Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Ăn cơm thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
Có phải anh thay đổi nhanh quá rồi không, sao đột nhiên đòi đi ăn cơm vậy hả?
Sở Ninh Dực nói rồi cầm áo khoác ngoài, lột thẳng áo blouse trắng của Thủy An Lạc rồi đẩy cổ ra, “Mau đi ăn cơm thôi, chiều nay anh còn phải đến công ty dạy dỗ vài người, không ăn no, không có sức trông khó coi lắm.”
Khóe miệng Thủy An Lạc co giật, “Gần đây tần suất dạy dỗ người khác của anh hơi cao rồi đấy.”
“Đám người đó làm việc rệu rã quá, ai không biết lại tưởng anh đây lấy tiền lương ra nuôi cái đám đó ăn chơi nhảy múa.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, ra đến bên ngoài vẫn ôm Thủy An Lạc, không có ý định buông ra.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, quyết định im lặng luôn.
Người đàn ông này đúng là, làm gì có ai dám quậy phá trong tầm ngắm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891575/chuong-3243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.