Chương trước
Chương sau
Sở Lạc Nhất đặt mạnh đôi đũa xuống, “Không được, tức đến ứa gan, em phải đi nói chuyện phải trái với cô ta, em không thể chịu nổi nữa rồi!”
“Bao Đậu!” Sư Niệm đưa tay giữ cô lại, “Yên tâm, cô ta sẽ không đạt được mục đích đầu. So với việc đập cô ta một trận, chị có cách này hay hơn.”
Sở Lạc Nhất phấn khích nhìn Sư Niệm, “Cách gì, cách gì vậy?”
Sư Niệm khẽ nhếch môi, “Nếu cô ta đã dùng thủ đoạn năm mươi năm mươi như vậy để hại chị, vậy chị sẽ dùng cách phản công chắc thắng một trăm phần trăm để đối phó với cô ta. Không phải cô ta cố tình chụp cái mũ kẻ phản bội cho chị sao? Vậy để xem xem đến sau cùng cái mũ đó chụp lên đầu ai.”
Sở Lạc Nhất càng phấn khích hơn, “Chị mau nói đi mau nói đi.”
Sư Niệm cúi đầu thẩm thì bên tai Sở Lạc Nhất vài câu. Sở Lạc Nhất chớp mắt, không khỏi giơ ngón cái với Sư Niệm, “Chị quậy một trận như vậy, mấy năm tới cô ta đừng hòng thăng chức.”
“Cũng không trách chị được, do cổ ta có dã tâm không đúng đắn, lúc chị lăn lộn trong quần doanh, cô ta còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu.” Sư Niệm cười lạnh
Sư Niệm nói xong, tâm trạng Sở Lạc Nhất cũng tốt hơn, quyết định cơm no đã rồi tính sau.
Sự Niệm hơi cúi đầu, ánh mắt cô lóe lên một chút tàn độc, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.
***
Tại bệnh viện Sở Thị, vị Chủ tịch nào đó đang vắt chân đọc văn kiện trong phòng của Viện trưởng.
Thủy An Lạc đứng trước tủ tư liệu vừa tìm bệnh án vừa nói, “Sở tổng, công ty của anh phá sản rồi à?”
“Ừm, cho nên cần em bao nuôi rồi.” Sở Ninh Dực chẳng buồn ngẩng đầu lên. Anh về một dấu X thật to lên văn kiện rồi lật sang trang sau xem mục tiếp theo.
Thủy An Lạc trợn mắt bước tới cầm điện thoại lên xem tin tức trên đó, “Ba thằng ranh con thả ra ngoài là biệt tăm biệt tích, không có một tin nhắn nào luôn!”
“Không có là tốt nhất.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay cướp lấy điện thoại của cô, “Ba thằng ranh đó có đẹp bằng ba nó không?”
Thủy An Lạc:“...”
Anh Sở, da mặt của anh đã dày đến một mức độ nhất định rồi đấy.
Thủy An Lạc đưa tay giằng lại điện thoại, “Trả cho em, em nói cho anh biết, anh như vậy á, coi chừng sau này già rồi không ai dưỡng già cho anh đâu.”
“Nực cười, anh đây còn cần ai dưỡng già cho hả?” Sở Ninh Dực nói lại, anh đứng dậy giơ chiếc điện thoại lên cao, không để Thủy An Lạc lấy được.
Thủy An Lạc tức xì khói, quăng tập tài liệu đi, quấn lấy anh, “Trả cho em, anh đừng có ấn lung tung.”
“Có gì không thể ấn lung tung hả. Trong đấy có gì, để anh xem nào.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy cổ bằng một tay, tay còn lại mở luôn wechat của cô ra.
“Này, trong đấy em có gì được chứ, em...” Thủy An Lạc chưa nói hết câu đã cảm thấy người đang ôm mình yên tĩnh hẳn. Cô nhìn theo ánh mắt của Sở Ninh Dực, lúc ấy ngón tay thon dài của anh đang dừng lại ở một tấm ảnh hơi mờ, “Đây là cái gì vậy, trong kỳ lạ thế, nó trong suốt à? Nhưng cái màu đỏ nhạt kia là gì?”
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn tấm ảnh đó, “Mực thủy tinh, kẻ ngụy trang giỏi nhất trong thế giới tự nhiên.” Sở Ninh Dực nói, chầm chậm buông Thủy An Lạc ra, ánh mắt anh ngưng lại ở tấm ảnh, nhưng ánh mắt ấy nghiêm túc tới mức khiến người ta lo lắng.
“Mực thủy tinh?” Thùy An Lạc không khỏi lặp lại một lần, sau đó mới nói thêm, “Hình như em đã từng nghe nói về loài động vật này, là động vật dưới vùng biển sâu nhỉ.”
“Là động vật biển sâu.” Sở Ninh Dực nói, thoát khỏi bức ảnh. Người đăng bức ảnh này lên wechat là Kiều Vị Nhã.
Đăng từ tối hôm qua, cũng có nghĩa là loài động vật này xuất hiện ở đảo Kim Cương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.