Chương trước
Chương sau
Châu Thiên Thiên nghe lời Cố Tỉ Thành nói mà sững cả người.
Khi Cố Tỉ Thành bước tới, anh thấy Sở Lạc Nhất đã ngồi vào ghế lái.
Sở Lạc Nhất hất cằm ra hiệu cho anh ngồi vào ghế phụ. Cố Tỉ Thành nhướng mày, anh vòng qua đầu xe, mở cửa bước vào.
“Coi anh là người tàn tật à?” Cố Tỉ Thành đóng cửa xe lại rồi hỏi.
Sở Lạc Nhất đưa tay cài đai an toàn giúp anh, sau đó vỗ vỗ lên vai anh, “Chị gái cứ ngồi ngoan nhé, anh đây sẽ lái xe đưa chị về.”
Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một tiếng, nhìn cô khởi động xe.
***
Tổng bộ tập đoàn Sở Thị ở thành phố A.
Sở Lạc Duy đang theo Sở Ninh Dực mở cuộc họp tổng kết hàng tháng, cho nên lúc này Kiều Vi Nhã chỉ có thể ở văn phòng chơi một mình.
Tuy rằng mỗi tuần Sở Lạc Duy chỉ đến công ty một hai lần, nhưng phòng làm việc của cậu luôn được quét dọn sạch sẽ, ngay sát bên cạnh phòng làm việc dành cho Chủ tịch của Sở Ninh Dực.
Thư ký bước vào đưa bánh ngọt cho cô, “Tổng giám đốc vừa dặn, có lẽ cô Kiều phải đợi ở đây một lát.” Thư ký nói rồi nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang đeo một cái kính thật to.
Trông như một học sinh lại có thể khiến Tổng giám đốc của họ giữ chặt trong lòng, chỉ vì cuộc họp đột nhiên phải kéo dài hơn dự tính mà Tổng giám đốc dặn riêng cô phải đi mua ít bánh ngọt về, hơn nữa đến cả cửa hàng cũng phải do Sở Lạc Duy chọn, cho phép cô lái xe ra ngoài mua bánh ngọt cho cô ấy trong giờ làm việc.
“Cảm ơn chị.” Kiều Vi Nhã cảm ơn, cầm miếng bánh ngọt lên, nhìn thấy thương hiệu quen thuộc, nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng tâm trạng của cô ấy.
Thư ký bước ra ngoài, ra tới cửa còn quay đầu lại nhìn cô gái trong phòng làm việc.
“Haizz, lúc nào Tổng giám đốc cũng lạnh như tiền, cho dù đối diện với cô Kiều cũng không thấy cười. Nhưng mỗi một hành động của cậu ấy cũng có thể nhìn ra được cậu ấy rất quan tâm tới cô Kiều, ngưỡng mộ cô Kiều thật đấy.” Tuy rằng Chủ tịch rất lạnh lùng, nhưng mỗi lần vợ anh đến, họ vẫn thấy được sự thay đổi rõ rệt của Chủ tịch.
“Thanh mai trúc mã mà, lẽ nào cô không thấy Tổng giám đốc và cô Kiều đứng bên nhau, không có người thứ ba nào chen vào được sao?” Một thư ký khác ôm tập văn kiện nói vậy. Cô ấy còn phải đưa tài liệu cho Chủ tịch và những người khác.
Vài người thư ký đưa mắt nhìn nhau rồi mỗi người làm việc của mình.
Kiều Vi Nhã vừa ăn bánh ngọt vừa đọc tạp chí trên bàn, trong tạp chí có tin tức mới nhất của Sư Niệm, chẳng có gì khác ngoài chuyện kiện tụng, thật hiếm có lần Sở Thị thừa nhận, bồi thường mất ba mươi triệu.
Kiều Vi Nhã nhìn văn phong của bài viết đó với vẻ tò mò, không ai dám nói xấu Sở Thị một cách công khai, chỉ nói rằng, Sở Thị trả giá cho sự tự cao tự đại của Sư Niệm, phần sau viết Sở Thị đã không còn trọng dụng Sư Niệm nữa.
Kiều Vi Nhã bật cười chế giễu, không tỏ thái độ gì thêm, sau đó lật trang sau xem tiếp.
[Tái hiện kỳ quan thế giới, đảo Kim Cương của nước M yên ắng nhiều năm đột ngột có núi lửa phun trào]
Kiều Vi Nhã khựng lại khi nhìn thấy đảo Kim Cương trong tiêu đề đó.
Hiện tại đảo Kim Cương vẫn đứng tên Kiều Vi Nhã, nhưng trước khi cô đủ mười tám tuổi, Phong Phong là người giám hộ.
Cho nên, khi nhìn thấy đảo Kim Cương, Kiều Vi Nhã cũng để tâm hơn một chút, bỏ miếng bánh ngọt xuống, cầm quyển tạp chí lên, đọc bài báo bên dưới.
Những năm gần đây cô cũng tới đảo Kim Cương mấy lần. Vì chuyện năm đó mà hòn đảo đã hoang vắng nhiều năm, hơn nữa nơi đó không hề có núi lửa.
Lẽ nào địa chất thay đổi nên có miệng núi lửa xuất hiện sao?
Hình ảnh minh họa bên dưới là tấm ảnh núi lửa phun trào do vệ tinh chụp được, hình như một mảng rực lửa thật.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên, gọi vào số của Phong Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.