Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức tới xù cả lông lên. Anh vuốt tóc cô như an ủi, cô ngốc này vẫn còn đang kích động lắm đây.
“Dương Giai làm gì, bản thân cô ta hiểu rõ, bọn anh cũng hiểu rất rõ. Nhưng không có chứng cứ xác thực thì cho dù là Sở Húc Ninh cũng đâu làm gì được cô ta?” Cố Tỉ Thành nói, “Hơn nữa, em cũng biết, chuyện này không lớn đến mức không thể xử lý được, cô ta chỉ xúi giục người khác tạo tin đồn, mà những tin đồn đó không gây hại quá nhiều tới quân doanh, cho nên quân doanh cũng không xử lý chuyện này như xử lý chuyện lớn, cùng lắm chỉ điều động cô ta đi chỗ khác thôi.”
Sở Lạc Nhất cúi đầu nắn ngón tay mình, “Đáng ra nên điều đi chỗ khác từ lâu rồi. Anh Sở Húc Ninh cũng có lỗi, đã biết lòng dạ Dương Giai từ lâu, sao vẫn giữ cô ta bên cạnh?”
“Bởi vì không để tâm mà, bình thường cũng không nghĩ đến, tất nhiên sẽ không để ý rằng trong quân doanh còn sự tồn tại của dạng người như thế.” Cố Tỉ Thành lúc này đang nói đỡ cho Sở Húc Ninh, “Đây là hai khái niệm khác nhau, em không thể trộn lẫn vào được.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn Cố Tỉ Thành bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Dù sao đàn ông các anh cũng như nhau cả thôi.”
“Hầy, sao lại lôi cả anh vào thế này, anh chưa làm gì đâu nhé.” Cố Tỉ Thành vội vàng nói, “Câu ban nãy, em có thể coi như hoàn toàn không nghe thấy, vậy đấy.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891524/chuong-3192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.