“Đó là vì cậu không có.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.
Sở Lạc Nhất: “...”
Từng câu nói của người đàn ông này đúng là găm dao vào tim người khác.
“Cô gái, em thấy chưa, người đàn ông này có gì đáng để cô thích đâu?” Lục Nam Phong bật cười chế giễu.
“Còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật, hình như cũng chỉ có thể nói vậy thôi, nói câu khác sợ rằng sẽ có lỗi với cảm nhận của người khác lắm.
Mặt mũi Cố Tỉ Thành u ám hơn một chút.
Sở Lạc Nhất vịn tay vào cửa xe, nhìn mấy người kia đang đối chất nhau, “Có đánh không, không đánh thì tôi phải đi đây.”
“Lão Cố, chúng ta cũng đánh bao nhiêu lần rồi, hay thế này đi, lần này chúng ta đổi một cách chơi khác, nếu cậu thắng, tôi tự sát, xe này là của cậu.”
“Tôi nhổ vào, lão Lục, tưởng ông đây không biết ý đồ của cậu à? Chiêu này ông đây từng dùng mấy năm trước rồi nhé, cậu không thấy cũ à?” Cố Tỉ Thành phì một tiếng, nắm lấy khẩu súng trong tay, “Muốn tặng thì đợi ông đây tự tay giết cậu rồi hẵng tặng. Cậu tự sát, ông đây không tin đâu.”
“Lão Cố, cậu nói vậy làm tình cảm chúng mình đi xuống lắm nhé, tình bằng hữu giường trên giường dưới đâu rồi?” Lục Nam Phong tiếp tục lôi cái mác tình cảm ra.
“Chúng ta còn có cái đó nữa hả?” Cố Tỉ Thành nói, anh đang tìm thời gian tấn công tốt nhất.
Sở Lạc Nhất vẫn đang bò rạp ở vị trí giữa nhìn hai người này, đối với hai người này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891513/chuong-3181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.