“Giờ anh mới biết mắt tôi mù à?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói, sau đó lại nhìn Lục Nam Phong: “Có vẻ anh hiểu anh ấy rất rõ đấy nhỉ.”
“Đúng rồi, học chung đại học mà, hồi còn học đại học, cậu ta mặc đồ lót màu gì tôi cũng biết.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Quả nhiên người này là cùng loại với Cố Tỉ Thành, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã muốn đập cho một trận.
“Vậy anh có cho tôi đi ké hay không đây? Tôi là trung lập đó, tôi chẳng giúp ai cả cũng không được sao?” Sở Lạc Nhất chân thành nói: “Hơn nữa trên đường đi anh ấy còn chê tôi phiền, quẳng tôi lại đây rồi thì sao tôi phải giúp đỡ anh ấy chứ?”
Lục Nam Phong nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy tôi không thể tin cô được. Không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, chắc chắn cả hai người đều là cáo hết!”
Sở Lạc Nhất: “...”
Ngài thật sự quá thông minh, không tin tôi là đúng rồi.
Sở Lạc Nhất nghĩ nghĩ một chút, sau đó bước qua khoác lấy vai của Lục Nam Phong.
Lục Nam Phong ngay tức khắc liền cảm thấy có khí lạnh truyền từ trong rừng cây ra, cho nên chắc chắn là người nào đó đang trốn ở trong đó rồi.
“Anh Lục, tôi là do bên trên phái xuống, anh phải biết rằng trách nhiệm của anh là phải phối hợp giúp tôi hoàn thành công tác!” Sở Lạc Nhất lấy thân phận của mình ra uy hiếp Lục Nam Phong.
“Nhưng mà điều kiện tiên quyết để tôi giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891512/chuong-3180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.