Sở Lạc Nhất ngẩng phắt dậy, nhìn làn khói màu đỏ bay lên từ bụi cây rậm rạp cách bọn họ chừng năm thước liền nhịn không được phải siết chặt tay của mình.
“Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho bọn họ được sao?” Sở Lạc Nhất nhìn chòng chọc vào Cố Tỉ Thành. Lần đầu tiên cô biết thì ra Cố Tỉ Thành cũng có thể máu lạnh như vậy.
“Em thử lặp lại một lần nữa xem.” Sắc mặt của Cố Tỉ Thành trầm xuống.
Sở Lạc Nhất khẽ run lên, có chút lúng túng nhưng lại cảm giác lúc này mà mình lúng túng thì thật quá mất mặt, cho nên liền nghển cổ nhìn anh, nhất quyết không chịu cúi đầu cũng không dám nói lại lời vừa rồi.
Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng này của Sở Lạc Nhất không nhịn được lại đưa tay lên xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”
“Có anh mới là đồ ngốc ấy.” Sở Lạc Nhất cả giận nói.
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn người lính già đang đứng lên, nói: “Nếu vừa rồi anh rời đi thì vẫn còn có khả năng sống được lâu hơn một chút.”
“Có chết cũng không làm quân đào ngũ! Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt vì sao tôi lại chỉ vì muốn sống lâu hơn một chút mà phải mang cái danh đào ngũ chứ! Chết thì chỉ đơn giản là chết! Hơn nữa chết trong tay con cáo già như cậu cũng không tính là mất mặt!” Người lính già kia nói rồi dứt khoát quẳng khẩu súng trong tay xuống, chờ đợi quân Xanh tới nhận ba “cái xác” này.
Người lính già kia nói xong, Cố Tỉ Thành nhìn về phía Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891508/chuong-3176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.