Nhưng anh thích thấy cô như vậy.
Sau khi ra ngoài, tuy rằng đã bật tivi nhưng Sư Niệm vẫn luôn ngoái nhìn vào bếp. Sở Húc Ninh biết, cũng không vạch trần cô.
Sư Niệm giơ điện thoại lên chụp lại tấm lưng của anh, nhưng khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vội vã rụt tay về. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế mà cô vẫn không thấy chán. Sở Húc Ninh cũng chẳng buồn để tâm nữa, chỉ chăm chú nấu nướng.
Bảy giờ mười lăm phút, Triệu Uyển Uyển mới hoàn tất công việc vội vàng trở về nhà. Vừa mở cửa ra, đang định nói gì đó, Triệu Uyển Uyển đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, động tác thay giày của cô khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào những đĩa thức ăn trên bàn. Cô bỗng chốc hiểu ra ngay, bản thân cô thừa hiểu Sư Niệm ở cấp bậc thượng thừa nào, cho nên bàn thức ăn kia không thể nào do cô cháu gái nấu được.
Triệu Uyển Uyển thay giày rồi bước vào, “Ban nãy dì còn định gọi điện báo muộn quá nên dì muốn mua thức ăn về luôn nữa ấy.”
“Dì ơi, dì mau qua đây đi, nhìn nè, Sở Húc Ninh nấu đó, một mình anh ấy cân tất đấy.” Sư Niệm kéo Triệu Uyển Uyển tới, vô cùng đắc ý khoe khoang.
Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ đắc ý của Sư Niệm, lại nhìn về phía về phía Sở Húc Ninh đang bưng món canh cuối cùng ra khỏi bếp.
“Con chào dì.” Sở Húc Ninh khẽ gật đầu.
Triệu Uyển Uyển nhìn Sở Húc Ninh. Tuy rằng ban đầu cô có thành kiến rất lớn với Sở Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891480/chuong-3148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.