Sư Niệm rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm. Cô kể lại chuyện này cho Sở Húc Ninh nghe, thực ra cũng có thể coi như một chủ đề trò chuyện.
Sở Húc Ninh không có phản ứng gì, chủ yếu vì chuyện này không cần anh phải đưa ra kết luận.
“Haizz, thực lòng không biết Tiểu Bất Điểm là đứa phổi bò hay thế nào nữa, nói chung em vẫn thấy thương Sở Lạc Duy.” Sư Niệm nói rồi gắp thức ăn cho Sở Húc Ninh, “Tối nay anh vẫn phải đi công chuyện à?”
“Không đi nữa.” Sở Húc Ninh gắp lại phần thức ăn mà cô đã nhặt ra.
Sư Niệm lặng lẽ nhìn thức ăn. Cô đã lặng lẽ gắp chúng ra ngoài lúc anh không để ý, nhưng không ngờ vẫn bị Sở Húc Ninh trông thấy.
Nụ cười của Sư Niệm có phần ngượng ngùng. Sở Húc Ninh bất đắc dĩ gắp chỗ thức ăn mà cô không ăn bỏ vào miệng.
“Sau này không được kén ăn nữa, em gầy quá rồi.” Sở Húc Ninh bắt đầu mắng cô như một phụ huynh.
Sư Niệm cúi đầu, cảm giác như cưới phải một người cha vậy.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái lần nào cũng chỉ biết tỏ vẻ đáng thương mà tiếc rằng mình không có cách nào dạy dỗ được.
“Mau ăn đi, ngày kia còn về thành phố A nữa.” Sở Húc Ninh gõ gõ lên bát cơm của cô.
Sư Niệm ừm một tiếng, lại bắt đầu ăn cơm.
“Chiều nay vợ của Đoàn trưởng đoàn Một dẫn thêm mấy chị dâu nữa tới nhà mình.” Sư Niệm mở lời, “Họ nói là tới để xin lỗi, còn chị ở đối diện thì không đến.”
Sở Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891434/chuong-3102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.