Thủy Mặc Vân đang muốn nói gì đó, Thủy An Lạc ở đầu bên kia dường như đã biết trước liền nói: “Ba đừng có nói gì cả! Lão Mã! Ngày mai cậu đưa ba tôi đến bệnh viện tìm tôi, để tôi làm kiểm tra toàn diện cho ông ấy!”
“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, không có bệnh cũng bị các con làm ra thành có bệnh thôi!” Thủy Mặc Vân nói, rõ ràng ông không muốn đến bệnh viện chút nào.
“Bệnh tật của ba có cái nào là do con hả? Tất cả đều do bộ quân phục của ba gây ra thì có! Con mặc kệ, ngày mai ba nhất định phải tới!” Thủy An Lạc cứng rắn nói.
“Con nói con xem, sao càng ngày lại càng ngang ngược thế.” Thủy Mặc Vân thở dài nói.
“Đó là vì ba không nghe lời con! Ngày mai mà ba không tới thì con sẽ qua đó!” Thủy An Lạc nói thẳng thừng, hoàn toàn không hề che dấu sự uy hiếp trong lời nói của mình.
Thủy Mặc Vân đáp ứng sẽ đến bệnh biện lại bị Thủy An Lạc ép ông nhất định phải uống thuốc rồi mới cúp điện thoại.
Sở Ninh Dực ra khỏi phòng tắm, nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên mép giường: “Bây giờ em sắp thành quản gia đến nơi rồi, già muốn xen vào, nhỏ cũng muốn quản.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đang đến gần mình: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ, sức khỏe của ba em càng ngày càng yếu, lại không chịu qua bên này ở. Còn mấy đứa nhỏ chẳng có đứa nào khiến em yên lòng cả.” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy eo của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891379/chuong-3047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.