Người cảnh vệ bật cười, sau khi Thủy Mặc Vân nhận điện thoại liền đi ra ngoài.
“Sao thế, vừa mới cúp máy của Bánh Bao Đậu thì con lại gọi tới?” Thủy Mặc Vân nói rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Thủy An Lạc khựng lại một chút: “Bánh Bao Đậu gọi điện thoại cho ba sao?”
“Vừa mới cúp máy đây này! Chuyện này Bánh Bao Đậu đã nói với ba rồi, nói cái gì mà bảo ba không thể để Bánh Bao Đậu của ba chịu thiệt thòi, nên làm thế nào thì cứ làm, không cần phải cố kỵ ba đâu.” Thủy Mặc Vân vừa nói vừa duỗi tay vịn chặt cầu thang, dừng một chút rồi nói tiếp: “Con làm mẹ còn bắt nạt con bé làm gì? Bánh Bao Đậu còn nhỏ mà, cái năm con mười tám tuổi mẹ con có nỡ nói nặng lời với con một câu nào không?”
Thủy An Lạc: “...”
Con bé kia nói chuyện rồi còn tiện đường tố cáo cô nữa hả?
Thủy An Lạc day day cái trán của mình: “Lúc con còn bé ba mắng con thì ít đấy à.”
“Vẫn còn ghim thù cơ đấy?” Thủy Mặc Vân cười ha hả.
“Không có, ba của con là anh hùng ạ!” Thủy An Lạc lảng sang chuyện khác, không nói đến chuyện của con gái nữa: “Ba, ba thật sự không suy tính đến cô Hồng Quần à? Người ta vì ba mà gần năm mươi rồi vẫn chưa chịu kết hôn kia kìa.”
Cô không biết quân nhân có sức hút như thế nào mà Triệu Uyển Uyển vì Sư Hạ Dương cũng vài chục năm không kết hôn. Hồng Quân cũng vì ba của cô mà đến tuổi này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891378/chuong-3046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.