Kiều Vi Nhã nhìn theo bóng lưng chật vật của cô ta, chậc chậc hai tiếng, ban nãy nên cho nhiều thuốc xổ hơn một chút, như thế này vẫn chưa đủ bẽ mặt.
David William nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt thâm sâu.
Sở Lạc Duy biết hành vi của Kiều Vi Nhã nhưng không trách cứ. Cậu nói thẳng, “Hôm nay tôi mời anh David William tới đây, cũng đã dự tính sẵn rằng cô ta cũng sẽ đến rồi.”
Cho nên, coi như Kiều Vi Nhã đã hiểu được mục đích của Sở Lạc Duy khi gọi cô đến cùng, đó là quấn lấy Mạch Thụy, thậm chí đuổi cô ta đi.
Nhưng, Kiều Vi Nhã sắp phát điên rồi, sao cậu ta có thể khẳng định rằng cô sẽ làm như vậy? Nếu như cô không làm như vậy thì sao? Hôm nay sẽ không nhắc tới chuyện này nữa à?
Sở Lạc Duy không để tâm tới ánh mắt của Kiều Vi Nhã nữa mà kể hết mọi chuyện cho David William nghe.
David William nhíu mày nghe chuyện này. Sau khi Sở Lạc Duy nói xong, anh ta mới nói, “Làm sao tôi tin được lời cậu nói là thật?”
“Vậy phải xem anh William có dám cược một ván không. Tôi có thể hứa rằng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả hết giúp anh, hơn nữa chỉ cần tôi giúp ông lão lấy lại được quyền tác giả của "Công Tước", "Công Tước" vẫn được quay như thường, tôi có thể hứa rằng anh vẫn sẽ đóng vai nam chính.”
Tuy rằng Sở Lạc Duy vẫn còn trẻ, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều rất kiên định.
“Cược một ván?” David William lặp lại lời của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891362/chuong-3030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.