Xe vừa đỗ tới sân bay, Bạch Hoành liền mở cửa xuống xe.
Sau khi thấy Bạch Hoành xuống xe, Cố Tỉ Thành liền lấy cái điện thoại ban nãy ra quăng cho hắn ta.
“Tặng anh đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi khởi động xe đi luôn.
Nụ cười trên gương mặt Bạch Hoành hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Bạch gia.” Người phía sau khẽ cất tiếng gọi.
“Cố Tỉ Thành, chúng ta cứ chờ đó rồi xem.” Bạch Hoành nói xong thì có xe đi tới liền khom người lên xe.
Còn trong chiếc xe phía trước, Sở Lạc Nhất vẫn đang trợn tròn mắt, sao lại cứ thế quăng điện thoại cho người ta rồi?
“Sao anh lại đưa điện thoại cho anh ta thế?” Mấu chốt ở chỗ, đó còn là người lạ nữa.
“Cái đó là mua xe được tặng thôi.” Cố Tỉ Thành hờ hững đáp: “Sau này em tránh xa cái tên này ra một chút thì hơn.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh, lại cười hí hửng nói: “Nói em nghe xem sao tự dưng anh lại ghen tuông thế này?”
“Trên tay hắn có vết chai do cầm súng đấy cô ngốc ạ.” Cố Tỉ Thành liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, “Một cố vấn bảo hiểm lại cần dùng tới súng à?”
Cố Tỉ Thành nói xong, Sở Lạc Nhất mới quay lại nghĩ, vừa nãy hình như cô cũng có nhìn thấy vết chai do cầm súng trên tay hắn thật, chỉ có điều cô không để tâm thôi.
“Gần đây xung quanh em chẳng có chuyện gì yên ổn cả mà sao em không biết đề cao cảnh giác vậy. Thế này thì sao mà anh yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891338/chuong-3006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.