“Kiểu gì thì kiểu vẫn phải cảm ơn hai người, hay là cô cho tôi cách thức liên lạc, khi nào tôi quay lại sẽ cho trả tiền cho cô.” Bạch Hoành nhìn Sở Lạc Nhất, nói.
“Phương thức liên lạc không cần, tiền cũng không cần luôn, chúng tôi chỉ thấy anh gặp khó khăn nên giúp thôi.” Giọng Cố Tỉ Thành vẫn nhàn nhạt như cũ.
Sở Lạc Nhất quay lại cố nhịn cười. Anh đúng là phát huy truyền thống quân nhân của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn đấy.
Nhưng mùi dấm này của anh có vẻ hơi nặng rồi.
Bạch Hoành khựng lại, đá ngay phải hai tấm sắt thế này nên hắn cũng không định nói thêm câu nào nữa.
Cho nên trong xe nhanh chóng yên tĩnh lại.
Sở Lạc Nhất với tay tìm gì đó trong xe Cố Tỉ Thành, cách tốt nhất để nhìn ra phẩm chất của một người đàn ông là xem xét xe của người đó, nhưng tiếc là xe của Cố Tỉ Thành rất sạch, có thể thấy anh cũng chẳng mấy khi lái nó.
“Tìm gì thế?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.
“Tìm ký hiệu mà người phụ nữ khác bỏ lại chứ gì nữa.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ rất hiển nhiên.
“Ờ, cái xe này anh vừa mới mua lúc xuống khỏi máy bay, đứng tên em đấy.” Cố Tỉ Thành nhướng mày nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Tặng xe em cơ à, anh đẹp trai nhà giàu tính bao nuôi em đấy hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt. Thật ra cô không thiếu xe, riêng đứng tên cô thôi cũng đã có ba cái rồi, chẳng qua là cô không lái thôi.
Cố Tỉ Thành cũng không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891337/chuong-3005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.