“Con là con gái ba đấy, là con gái của ba đấy. Con gái ba bị người ta đuổi giết mà ba còn không biết xấu hổ còn ném thức ăn cho chó cho con nghẹn sao?” Sở Lạc Nhất tức giận, cô đột nhiên đứng dậy: “Con muốn bỏ nhà ra đi.”
“Bên ngoài có người muốn giết con đấy.” Sở Ninh Dực nhắc nhở.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Thủy An Lạc: “Mẹ, hồi xưa hai người nhặt được con phải không.”
Thủy An Lạc phì cười: “Nếu con là do nhặt về thì chứng tỏ ba con ở bên ngoài có người khác, và con là con gái riêng của ông ấy.” Nói thế nào thì cô bạn nhỏ Sở Lạc Nhất cũng có một khuôn mặt yêu nghiệt y như đúc ba của cô.
“Mẹ con không thông minh đâu, sẽ coi là thật đấy, đừng có nói lung tung.” Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn con gái.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, anh xấu xa thật đấy.
“Ha ha ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất vui vẻ nhảy lò cò đi lên lầu.
“Con đi chậm thôi.” Mi mắt Sở Ninh Dực giật giật khi thấy con gái nhảy lò cò lên lầu.
Đợi đến khi Sở Lạc Nhất đi lên rồi, Thủy An Lạc mới nói: “Vì muốn dỗ con gái anh vui mà anh hạ thấp em thế à?”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhíu mày nhìn bà xã nhà mình: “Chẳng lẽ anh nói sai à?”
Thủy An Lạc: “...”
Chẳng vui gì cả, người này mấy chục năm như một, nói chuyện luôn làm người ta tức anh ách.
Sở Lạc Nhất về phòng mình, lại cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891319/chuong-2987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.