Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm đi lên, về đến phòng rồi gương mặt nhỏ nhắn của cô mới đen lại, lòng bừng bừng tức giận. cô đá chân vào đầu giường nhưng lại khiến chính mình bị đau.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cuối cùng trèo lên giường.
[Họa sĩ thiên tài mua danh.
Thân thế lớn của họa sĩ thiên tài bị vạch trần, chính là con gái duy nhất của Sở gia quyền thế ngập trời ở thành phố A, là tài năng hay nhờ tiền bạc?
Họa sĩ thiên tài, giải mã cách chơi của nhà có tiền.]
Đây là tiêu đề từ mấy năm trước rồi, tất cả những cố gắng của cô đều không thể sánh được với ba của mình là Sở Ninh Dực, từ tài năng biến thành tiền tài.
Cô có thể làm gì được chứ?
Cô chỉ có thể tự mình vẽ tranh, mặc kệ cho người khác muốn nói gì thì nói.
“Tích tích...”
Điện thoại vang lên tiếng chuông nhắc nhở, Sở Lạc Nhất vội cầm điện thoại mở ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
[......: Vừa rồi anh hơi bận, giờ mới được nghỉ đây.]
[Lạc Thần: Khóc lóc.]
[......: Sao thế? Về nhà rồi mà vẫn còn tủi thân à?]
[Lạc Thần: Anh lên xem tin tức đi, con nhà giàu như em lại chọc phải phiền toái rồi.]
Sở Lạc Nhất nói xong, đầu bên kia không thấy nói năng gì trong một lát, sau đó điện thoại của cô rung lên.
Sở Lạc Nhất nhìn thấy tên người gọi đến là Ngài Cố, cô nghĩ một chút rồi tắt cuộc gọi.
[...: Khóc à?]
Sở Lạc Nhất đang khóc mà cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891318/chuong-2986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.