Kiều Vi Nhã cũng chạy theo tới, cô giận dữ đạp lên đùi của tên sĩ quan kia một cái, lớn tiếng mắng chửi một câu rồi nằm sấp trên sườn dốc gắng sức chiếu đèn pin xuống bên dưới.
“Nhất Nhất! Chị có thể trèo lên được không?” Kiều Vi Nhã lo lắng nói.
“Không được, chân của chị bị rạch một vết thương khá lớn, không thể di chuyển được!” Sở Lạc Nhất cắn môi nói. Hiện tại cô chẳng hề cảm thấy sợ mấy con rắn vẫn chưa nỡ bỏ đi kia chút nào vì căn bản chúng cũng chẳng dám động vào cô.
Mẹ cô từng nói, chuyện rồng tím vốn là thứ không thể muốn là có, giống như là một bí ẩn mà cả thế giới này không thể giải thích nổi, thế nhưng nó có thể bảo vệ cho cô. Đối với cô mà nói thì đó là chuyện tốt. Không cần quan tâm chuyện nó có thể giải thích được hay không, kể cả không giải thích được đi chăng nữa thì nó vẫn tồn tại.
Vậy nên ngay từ nhỏ Sở Lạc Nhất đã chấp nhận con rồng của mình, hoàn toàn không hề cảm thấy nó là quái vật mà trái lại còn coi con rồng này thành bạn bè.
“Đậu Nghiền này, gần đây mày xuất hiện hơi bị nhiều lần rồi đấy! Chẳng lẽ đây là năm hạn của tao à?” Sở Lạc Nhất cố chịu cảm giác đau đớn trên đùi, gắng nghĩ cách cử động chân của mình.
Đậu Nghiền là tên cô đặt cho con rồng của mình, vì cô tên là Bánh Bao Đậu nên nó được gọi là Đậu Nghiền.
Bên trên Cố Tỉ Thành cũng đã chạy tới nơi. Anh chẳng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891276/chuong-2944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.