Sở Lạc Duy vẫn đi theo sau Kiều Vi Nhã cong khóe miệng cười, cậu thấp giọng nói: “Có thể liên hệ với nhà trường báo rằng chúng ta bị nhốt trong núi được rồi, tiện thể thì báo luôn cho cánh phóng viên biết các sinh viên trường Đại học Q đi tập quân sự bị nhốt trên núi. Tôi nghĩ phụ huynh sẽ không để yên đâu.”
“Muốn chơi lớn như thế luôn hả?” Sở Vi nhướng mi nói.
“Đừng quên là ông ta muốn chơi trước. Chúng ta chỉ phối hợp chơi đùa với ông ta một chút thôi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
Sở Lạc Nhất cười khanh khách, làm gì có chuyện anh trai cô chịu thua thiệt người ta chứ?
Sĩ quan kia thấy Sở Lạc Nhất đột nhiên cười như vậy lại càng cảm thấy kỳ quái. Cô bé này chẳng những không sợ mà còn cứ cười suốt, chắc chắn là có gì đó không bình thường.
Lúc sĩ quan kia quay lại, Sở Lạc Nhất lập tức thu lại nụ cười. Cô lấy tay kéo hai mép áo mưa xuống rồi nhìn xung quanh: “Trời thế này mà còn không cho xuống núi à? Này, anh zai ơi, các anh muốn được đăng tin lớn đấy à?”
“Lúc này mà xuống núi còn nguy hiểm hơn, cô thì biết cái gì?” Sĩ quan kia dường như tìm được một lý do có thể đả kích Sở Lạc Nhất cho nên nói đến sung sướng.
Sở Lạc Nhất tiếp thu gật đầu, trông chẳng có vẻ gì là tức giận cả.
Thấy vậy gã sĩ quan kia lại càng cáu hơn.
Con nhóc này mặt không có da à? Tại sao lại không nổi giận, cô ta không biết hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891275/chuong-2943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.