Kiều Vi Nhã khẽ nhún vai, tai nghe nhét sâu trong tai cô, diện tích chưa bằng cái móng tay, mỏng hơn móng tay nhiều, là phát minh mới nhất của Sở Lạc Ninh, loại tai nghe mà không ai tìm thấy được.
Trên phương diện phát minh khoa học kỹ thuật, không thể không nói rằng, Sở Lạc Ninh được di truyền nhiều nhất. Kỹ năng của anh đã hoàn toàn vượt qua Sở Ninh Dực, trận địa tia tử ngoại mấy chục năm không có ai phá giải được của Sở Ninh Dực bị đèn huỳnh quang của Sở Lạc Ninh phá giải rồi.
Về phần đèn huỳnh quang rốt cuộc là cái gì, Kiều Vi Nhã thừa nhận, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu lắm. Đó là một thứ không liên quan gì tới tên gọi, một thứ rất khủng bố, một thứ giết người trong vô hình.
“Không có ai cả, sĩ quan huấn luyện, đi thôi.” Kiều Vi Nhã nói, đi theo sau hắn ta.
Gã sĩ quan kia cười giễu, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một con nhỏ không biết gì thôi, có gì ghê gớm lắm đâu.
Giữa bụi gai có một con đường nhỏ, người bình thường dù ít dù nhiều cũng bị đâm phải, nhưng Kiều Vi Nhã không giống vậy. Tuy rằng rời xa núi Châu nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm khi có thời gian Phong Phong sẽ đưa cô về đó sống, cho nên thứ này, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Sĩ quan huấn luyện đi rất nhanh, nhưng vì để đóng kịch cho tròn vai, thỉnh thoảng hắn vẫn ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã, “Nhanh lên nào, sắp đến trưa rồi.”
Kiều Vi Nhã vẫn chậm rãi theo sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891270/chuong-2938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.