“Lữ đoàn trưởng, các em ở khoa Mỹ thuật do đoàn ba của chúng tôi dẫn dắt, chi bằng chúng tôi cũng một kèm một...”
“Đoàn ba của các cậu lần này ở lại trực là được rồi. Cố Tỉ Thành không có ở đây, các cậu ở đây canh gác đi.” Lữ đoàn trưởng ngắt lời của sĩ quan huấn luyện.
Sở Lạc Nhất âm thầm trợn mắt khinh thường. Sĩ quan huấn luyện cũng không còn cách nào khác, trước lúc xuất phát chỉ có thể kéo Sở Lạc Nhất sang một bên, “Em phải cẩn thận một chút, thằng cha này không phải dạng tốt đẹp gì đâu, bản thân đã không cố gắng còn suốt ngày than thân trách phận. Lão khinh bỉ những người có tiền như các em nhất. Dù sao em cũng phải cẩn thận một chút, có tủi hờn gì cứ về đã rồi hẵng nói, để đoàn trưởng xử lý lão.”
“Yên tâm, loại người này em gặp nhiều rồi, em có thể tự xử được.” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên kia rồi quay đầu nhìn sĩ quan huấn luyện, “Nếu đoàn trưởng của các anh quay lại, nhớ nói với anh ấy bảo em muốn QQ của anh ấy, hỏi xem anh ấy có cho không.”
“Cho chứ, chắc chắn là cho rồi, tôi đồng ý thay cho đoàn trưởng của tôi luôn.”
“Anh đồng ý cũng không có tác dụng gì đâu, nhớ nói câu này với anh ấy nhé.”
“Có đi không đây, cả đội quân đã đi hết rồi.” Sĩ quan bậc ba kia hỏi.
Sở Lạc Nhất lại trợn trắng mắt một lần nữa, sau đó xoay người chạy tới.
“Lắm tiền thế thì tới đây tập huấn quân sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891269/chuong-2937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.