Thủy An Lạc: “...”
Anh thế này là già mà không nghiêm rồi đấy.
Sở Ninh Dực tiếp tục hôn lên mặt cô: “Cái đầu dưa này của em chỉ có thế thôi, trừ việc dùng những cái dụng cụ không có sinh mạng này để cứu người ra thì tốt nhất là em đừng nên làm khó mình vì chuyện của bọn họ nữa.”
“Anh không chọc ngoáy em vài câu thì không sống nổi đúng không?” Thủy An Lạc quay lại, hung hăng trừng mắt với chồng mình.
“Mấy chục năm rồi mà em mới nhận ra à? Hình như cung phản xạ của em hơi dài quá rồi đấy?” Sở Ninh Dực chậc chậc lưỡi nói rồi lại ngồi xuống ghế, đưa tay lên day day trán mình: “Mấy giờ em tan làm?”
Thủy An Lạc không muốn để ý đến người này nữa, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.
“Phải rồi, hôm qua con trai anh tìm đến em rồi đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cất tài liệu đi rồi ngồi xuống đùi Sở Ninh Dực, bởi vì người này đã chiếm mất cái ghế của cô rồi.
Sở Ninh Dực ôm lấy eo của cô, hơi nhướng mày: “Thằng nhóc đó tìm em làm gì?”
“Anh biết em nói đến đứa nào à?” Thủy An Lạc cấu anh một cái.
“Ngoại trừ thằng thứ hai không biết cố gắng ra thì Bảo Bối không có việc gì sẽ không tìm em.” Sở Ninh Dực vẫn luôn luôn coi trọng cậu cả nhà mình nhất.
Thủy An Lạc: “...”
Thằng con nhỏ của anh còn đang nắm giữ công ty của anh đấy, thân làm ba mà anh làm như vậy có phải là phân biệt đối xử hơi quá rồi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891238/chuong-2906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.