Nhưng với thân phận thế này thì Cố Tỉ Thành lấy cái gì ra để mà phấn đấu đây?
Tại bệnh viện Sở Thị ở thành phố A.
Hiện giờ đã là ba giờ sáng, Sư Niệm vẫn đang cúi đầu ngồi trong hành lang bệnh viện, chẳng biết đang nghĩ gì.
Thủy An Lạc đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô gái đang đắm chìm trong tự trách.
“Dì của con chỉ bị đau dạ dày thôi, không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu.” Thủy An Lạc khẽ an ủi.
“Hôm nay con đã nổi giận với dì ấy, cho nên mới khiến dì ấy đau lòng mà không ăn cơm đúng giờ.” Sư Niệm cúi đầu, như một đứa bé làm sai chuyện: “Thật ra ngẫm lại thì con có tư cách gì để mà nói về chuyện giữa dì và ba con đâu chứ, chẳng qua con cảm thấy...”
“Không nỡ đúng không?” Thủy An Lạc tiếp lời của cô: “Mấy năm nay ba của con không cưới vợ, dì của con không lấy chồng. Hai người họ cũng chỉ cùng nhau ăn cơm với con đúng vào dịp Tết, đúng là khiến người ta nhìn mà xót xa thật.”
“Cô, mẹ con đã mất lâu như vậy rồi, tại sao hai người họ vẫn chưa buông bỏ được vậy ạ? Nói thật ra, con hoàn toàn không có bất cứ một ấn tượng nào về mẹ, thậm chí bà ấy còn chưa kịp ôm con một cái đúng không?” Sư Niệm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn, viền mắt của cô đã hơi sưng đỏ.
“Chắc bởi vì áy náy thôi!” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay xoa đầu của Sư Niệm: “Bởi vì hai người họ áy náy với mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891237/chuong-2905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.