Ờm...
Sở Lạc Nhất có chút chột dạ, quay đầu lại tiếp tục nhìn bức tường, dường như đã quên mất chuyện gì đó.
Cố Tỉ Thành nhìn dáng vẻ như rùa rụt cổ của cô, không có ý định bóc mẽ cô thêm nữa mà mở lời, “So với việc có thời gian giận Trưởng ban Cơ, không bằng nghĩ xem ai là người có khả năng làm chuyện này nhất không hơn sao?”
“Khương Miêu Miêu, cả cái nhà đó đều không phải thứ tốt đẹp gì hết.” Sở Lạc Nhất phẫn nộ.
“Khương Miêu Miêu?”
“Ừm, là con nhỏ bên khoa Báo chí ấy, chiều nay mới bị anh trai em phũ cho một trận, tối nay Tiểu Bất Điểm đã bị hại rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.” Sở Lạc Nhất nói, cắn phập một viên thịt nướng.
“Kiều Vi Nhã có thể nghĩ tới người này không?”
“Chắc chắn là có, ở đây Tiểu Bất Điểm chỉ đắc tội với mỗi Khương Miêu Miêu thôi.” Sở Lạc Nhất nói xong, ngồi thẳng xuống bên cạnh giường, nhìn Cố Tỉ Thành ở phía đối diện, “Nhưng anh trai em qua đó rồi, Khương Miêu Miêu sẽ không được yên thân đâu, chỉ hy vọng các anh không đi cửa sau thôi.”
“Ở đây rất ít khi có người đi cửa sau, nhưng em...” Cố Tỉ Thành nói một cách ám chỉ.
Khuôn mặt Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên, quả nhiên không thể đi cửa sau được, nếu không sẽ bị tát vào mặt rất là đau, còn có thể nói gì được?
“Em... em... ai cần đi cửa sau chứ, em còn lâu mới thèm đi cửa sau nhé!” Sở Lạc Nhất vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.
Cố Tỉ Thành cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891232/chuong-2900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.