Sở Húc Ninh thu lại điện thoại, nhìn về phía trưởng ban kỷ luật.
“Chuyện này điều tra tiếp, tôi có thể đảm bảo không phải là Kiều Vi Nhã.”
“Lữ phó.”
“Tôi đảm bảo.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Em cũng đi kiểm điểm cho anh, quân đội không phải chỗ để dương oai, em biết chưa hả?”
“Nhưng mà em...” Cô đâu phải dương oai, chỉ là người này khiến người ta bực quá, “Đi thì đi.” Sở Lạc Nhất nói xong, bước nhanh bỏ đi.
Sở Húc Ninh ra hiệu cho Cố Tỉ Thành đi theo cô, sau đó phất tay cho các huấn luyện viên đi về, còn anh và trưởng ban kỷ luật đi về một hướng khác, “Bắt người thực sự làm chuyện xấu ra, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu ồn ào tới bên thành phố A, sắc mặt mọi người đều không dễ chịu đâu.”
“Ý của Lữ phó là gì?” Trưởng ban kinh ngạc, chuyện này liên quan gì tới thành phố A?
“Anh tự nghĩ đi, thủ trưởng họ Kiều ở thành phố A có mấy người, năm nay được thăng hàm lên thiếu tướng đấy. Hơn nữa đứa trẻ Kiều Vi Nhã này cũng được xem là trưởng thành cùng tôi, tôi biết rõ nhân phẩm của con bé. Có người dùng chiêu này để hại nó, chứng tỏ người đó biết làm vậy trong quân đội là phạm pháp. Mà trong đám trẻ này, có cháu ngoại của thủ trưởng Miêu phía các anh, chuyện này mà xử lý không ổn, sẽ rất ồn ào đấy.”
Trưởng ban kỷ luật run rẩy, trên trán rịn mồ hôi.
“Thủ trưởng họ Kiều? Cô ấy là con gái của Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891231/chuong-2899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.